Chương 759
Tại nhà họ Tư Đồ ở phía Bắc thành phố Yến Kinh.
Hôm nay Mạc Phong bị bắt đã xoá bỏ được nỗi lo của các gia tộc lớn.
Vì vậy, bọn họ đặc biệt mời mọi người đến nhà ăn tối, mặc dù bây giờ đã hơn mười một giờ đêm nhưng trong nhà vẫn sáng đèn.
“Nào! Nào! Chúng ta tiếp tục uống, hôm nay không say không về!”
“Ha ha, Tư Đồ Sư Cưu, sao lúc nào ông cũng thích ra tay một cách âm thầm thế? Lúc bắt được thằng nhãi đó lại tự mình hành động trước là không hay đâu nhé!”
“Kẻ khôn hay vậy ấy mà, chỉ cần bắt được thằng nhãi kia, sau đó thẩm vấn hắn cho ra trò, tôi không tin hắn không nhận tội!”
“Đúng vậy! Nếu không được nữa thì diệt hậu nhà họ Mạc đi, năm đó tha cho thằng nhãi này, bây giờ lại dám táo bạo quay lại, đúng là không coi chúng ta ra gì! Hắn tưởng là chuyện đã hai mươi năm trôi qua nên không ai truy cứu lại sao? Cả nhà họ Mạc chúng nó đều đáng chết! Tất cả đều đáng chết!”
“Nghe nói nhà họ Mạc có một chậu châu báu, bất kể bỏ thứ gì vào cũng sẽ biến thành vàng. Chỉ cần có được thứ này, chúng ta còn lo lắng về tiền bạc sao?”
“…”
Lợi ích như khiến tham vọng của đám người sôi sùng sục.
Nói sợ ma mà lòng người còn không sợ, thì ma có là gì?
Ngay khi đám người đang uống hết mình, đột nhiên…
Bịch!
Bỗng có một người bị ném từ ngoài sân vào trong.
Leng keng!
Cứ như vậy rơi lên bàn một cách chính xác.
Súp và rượu bắn tung tóe khắp nơi, hiện trường lập tức rơi vào hỗn loạn.
Người bị ném ở trên bàn chậm rãi ngẩng đầu, chỉ tay về phía cửa sân, “Ông ta… tới rồi!”
“Ông ta là ai?”, Tư Đồ Yên vội vàng bước tới, nắm lấy vai tên bảo vệ và hét lên.
Nhưng giây sau tên bảo vệ đã gục xuống, hắn lập tức dùng tay kiểm tra hơi thở của người đó, cũng may vẫn còn mạch và hơi thở, chỉ là ngất xỉu mà thôi.
Lúc này với tư cách là chủ nhà, Tư Đồ Sư Cưu chắp hai tay sau lưng, gào lên: “Người đâu! Đi kiểm tra xem bên ngoài xảy ra chuyện gì!”
“Rõ!”
Hai gã đàn ông vạm vỡ siết chặt nắm đấm gật đầu cung kính, nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhưng vừa mới bước chân ra khỏi sân, giây sau đã quay lại.
“Chúng mày quay lại đây làm gì? Muốn tạo phản à?”, Tư Đồ Sư Cưu gầm lên.
Bịch, bịch, bịch!
Ngoài sân vang lên tiếng giày da, hình như là loại giày da mà chỉ có binh lính mới đi, bước đi trên mặt đất rất nhịp nhàng.
Hơn nữa chỉ cần nghe bước chân là biết có nhiều hơn một người đang đến đây.
“Muốn làm loạn à, Tư Đồ Sư Cưu! Là ông yêu cầu tập hợp lính Ngự Linh ở phía Bắc thành phố sao? Sao nào, ông muốn dùng vũ khí chiếm thành phố Yến Kinh?”
Chỉ thấy một người đàn ông đội mũ đen từ ngoài sân bước vào, theo sau là một ông già gầy trơ xương, và một gã đàn ông cường tráng khoảng một trăm năm mươi cân.
Tổ hợp kỳ lạ này xuất hiện trước mặt đám người khiến ai nấy không khỏi ngạc nhiên.
Đặc biệt những gì người đàn ông đội mũ đen nói vừa rồi khiến đôi mắt Tư Đồ Sư Cưu phải híp lại.
Lần này, ông ta tập hợp lính Ngự Linh của nhà họ Tư Đồ là vì muốn lấy được đồ của nhà họ Mạc, sau đó đưa quân đi đánh chiếm Yến Kinh rồi tính tiếp.
Chiếm được trung tâm thành phố là cuộc binh biến này cũng thành công, nhưng nhà họ Tư Đồ không phải là gia tộc duy nhất có binh quyền ở thành phố Yến Kinh.
Nhà họ Dương còn có đội quân tinh nhuệ nhất Hoa Hạ, đương nhiên là danh hiệu này cũng đã được đánh giá từ mấy chục năm trước. Năm xưa đúng là họ được gọi là đội quân hổ lang, nhưng Hoa Hạ lâu nay chưa từng xảy ra sự cố lớn nào nên những binh lính có khả năng chiến đấu mạnh nhất cũng đã nghỉ hưu về nhà, rốt cuộc thì đội quân này mạnh hơn hay yếu hơn nhà họ Tư Đồ thì không một ai rõ.
Ngoài nhà họ Dương, còn có nhà họ Trầm, cũng chính là gia tộc bên nhà ngoại Mạc Phong.