Chương 270: Hai cậu chủ nhà Mộ Dung
Những người hóng drama không khỏi bật cười rồi bỏ đi.
“Lại là một cô gái hám danh lợi! Con gái bây giờ đúng là có thể trị bách bệnh bằng túi xách!”
“Chẳng phải sao? Động tý là đòi túi hiệu. Anh xem người đàn ông này cũng có tuổi rồi, cô gái kia thì trẻ như vậy, không chừng được bao nuôi đấy!”
“Tôi thấy rất có khả năng. Bây giờ phụ nữ kiếm tiền dễ hơn đàn ông, chân dang ra thì muốn gì mà chẳng được!”
Thầy Vương để lộ nụ cười đắc ý đầy xấu xa. Ông ta ôm eo Trần Nhã nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
“Đợi đã…”
Một giọng nói từ ngoài vọng vào.
Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng đi từ ngoài vào. Anh ta trông tuấn tú, sáng láng và rất ngầu.
“Cậu là ai?”, thầy Vương trừng mắt tức giận quát.
Người thanh niên trầm giọng: “Người phụ nữ của bất kỳ ai ông cũng dám động vào phải không? Ông đừng mơ còn giữ được tay phải nữa!”
Vừa dứt lời một nắm đấm vung lên.
Bốp…
Cú đấm giáng thẳng xuống ngực của thầy Vương khiến ông ta bật lùi lại mất mấy mét. Trần Nhã bị mất cân bằng nên ngã xuống.
“Cô Trần, cô không sao chứ? Cậu Mộ Dung bảo tôi tới!”, thanh niên mặc áo sơ mi vội vàng đỡ cô ta dậy.
Nghe thấy hai tiếng Mộ Dung, đôi mắt Trần Nhã lập tức sáng lên: “Sao anh ấy không tới? Lúc không cần thì ngày nào cũng bám theo tôi, khi cần thì lại cử người khác tới, ha ha! Đàn ông các người chẳng có ai tốt đẹp cả!”
Đúng lúc này thầy Vương cầm ghế đẩu đập mạnh xuống.
“Chết nhà mày đi! Chuyện của ông mà cũng dám động vào!”
Người thanh niên mặc áo trắng không kịp phản ứng. Anh ta định đứng dậy nhưng đã bị ghế đẩu đập vào đầu.
Rầm…
Khuôn mặt tuấn tú lập tức bị đập tới chảy máu.
“Đánh tôi sẽ phải trả giá đấy!”
Người thanh niên xoay một vòng, đạp mạnh khiến thầy Vương bay bật ra.
Bị đánh từ Đông sang Tây, khuôn mặt thầy Vương sưng vù. Nhìn có vẻ người thanh niên từng học qua võ thuật nên ra tay không hề hồ đồ.
“Nhớ kỹ, lần sau mà còn gây rắc rối thì tôi sẽ cho ông đẹp mặt!”, thanh niên chỉ vào ông ta và gầm lên.
Reng reng reng…
Điện thoại trên người thầy Vương đổ chuông.
Ông ta vội vàng lấy ra xem và bỗng cảm thấy có hi vọng.
“Ông Vương, không phải ông nói hôm nay có người đẹp cực phẩm đưa tới chỗ tôi sao? Người đâu?”, giọng một người đàn ông từ đầu dây bên kia vọng tới.
Thầy Vương chộp lấy điện thoại kêu rên thảm thiết: “Cậu Mộ Dung, cậu phải giúp tôi, mọi sự vốn sắp thành rồi nhưng không biết từ đâu lòi ra một thằng khốn dám ra tay, còn lên giọng đòi đưa cô gái đi!”
“Cái gì? Người phụ nữ tôi muốn mà cũng có người dám cướp sao? Đúng là chán sống! Tôi sẽ tới ngay!”
Người thanh niên đứng bên cạnh bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu Mộ Dung trong điện thoại là ai vậy?
Người thanh niên vội vàng chạy tới đỡ Trần Nhã dậy. Nhưng hình như cô ta đã bị cho uống thuốc gì đó nên người cữ mềm nhũn, cả cơ thể như không còn chút sức lực nào.
“Cô Trần, tôi đưa cô đi!”, thanh niên quỳ gối khẽ nói với Trần Nhã.
Anh ta đặt tay Trần Nhã lên vai mình, như vậy cô ta có thể đứng dậy.
“Không đứng được, cơ thể không còn chút sức lực nào…”
Người thanh niên đành lắc đầu bất đắc dĩ: “Cô Trần, đắc tội rồi!”
Nói xong anh ta bế Trần Nhã định rời khỏi nhà hàng Rose Heaven. Dù sao thì người đông tai tiếng nhiều, nếu để đồn ra ngoài sẽ không hay.
Họ đang định rời đi thì có tiếng xe từ ngoài vọng tới.
Thầy Vương lập tức có tinh thần bèn tỏ ngạo mạn nói: “Thằng nhóc, không phải đánh giỏi lắm sao? Người phụ nữ này đã được cậu Mộ Dung tia trúng, giành người phụ nữ của cậu ấy đúng là chán sống!”
Mười mấy người từ ngoài cửa lũ lượt kéo vào.
Người thanh niên mặc áo trắng nhìn thấy người đàn ông kia giữa đám đông thì không khỏi chau mày: “Mộ Dung Tu!”
Mộ Dung Tu không thuộc nhánh chính của Mộ Dung Vân Long mà là nhánh phụ, mượn danh tiếng của nhà Mộ Dung ở Giang Hải thì dù là nhánh phụ cũng tạo được một bức bình phong ở nơi đây.
“Đã quen tôi thì tại sao cậu còn không mau thả người phụ nữ này ra rồi cút đi!”, hắn chỉ ra bậc thang ngoài cửa và hừ giọng.
Người thanh niên đặt Trần Nhã xuống ghế và trầm giọng: “Đây là người phụ nữ của anh họ cậu! Cậu cũng dám động vào sao?”
“Anh họ? Anh họ nào?”
“Mộ Dung Trầm Chương!”
Một Dung Tu đứng giữa đám đông bỗng sựng người nhưng ngay lập tức bật cười: “Nghe nói anh ta cả ngày mất hồn vì một cô gái, lẽ nào là cô này sao? Vậy thì tôi càng muốn có được cô gái này. Tôi muốn xem xem người phụ nữ khiến anh ta say mê như điếu đổ trông như thế nào. Chơi cô ta chắc chắn sẽ thú vị lắm đây!”
“Cậu…”, thanh niên áo trắng cảm thấy cạn lời.
Anh ta tưởng nói ra tên thì có thể trấn áp Mộ Dung Tu, nào ngờ lại khiến hắn càng có hứng thú với Trần Nhã hơn.
Người thanh niên vội vàng lấy điện thoại ra và gửi đi một tin nhắn.
“Đừng tốn công vô ích, gã đó vừa khiến tập đoàn phải bồi thường một đơn hàng mười mấy triệu tệ, đang bị giáo huấn ở công ty kia kìa, làm gì có thời gian mà lo những chuyện này! Hơn nữa, tôi thay anh ta thu nạp người phụ nữ này thì anh ta nên tỏ ra cảm kích tôi mới phải!”, Mộ Dung Tu lạnh lùng nói.
Anh ta đứng chặn trước mặt Trần Nhã: “Đừng hòng ai mang cô gái này đi, nếu không thì phải bước qua xác của tôi!”
“Ấy, chó mà Mộ Dung Trầm Chương nuôi cũng trung thành đấy nhỉ! Vậy thì tôi muốn xem xem xương cốt của cậu cứng tới mức nào! Xông lên cho tôi!”
Mộ Dung Tu phất tay.
Mười mấy người đàn ông lực lưỡng ở phía sau nhào lên.
Người thanh niên siết chặt nắm đấm, ánh mắt hung hăng nhìn đám người kia.
Khi bố anh ta bị bệnh nặng đã phải nhờ toàn bộ vào tiền của Mộ Dung Trầm Chương đưa cho, sau này đến cả hậu sự của bố cũng là do Mộ Dung Trầm Chương lo hết. Ân tình này anh ta phải báo.
Trong phòng hợp tại một tòa cao ốc của Giang Hải.
Một đám người cao tuổi đang chỉ trích về việc Mộ Dung đã làm hỏng một hạng mục.
Mặc dù mười triệu tệ không là gì đối với nhà Mộ Dung nhưng rõ ràng đây là sai lầm có thể tránh được. Vốn dĩ với khả năng của Mộ Dung Trầm Chương thì sẽ không xảy ra tổn thất như vậy thế mà lại khiến tập đoàn phải bồi thường mười triệu tệ.
Và cũng được dịp cho một số người phỉ báng.
Một người đàn ông trung niên với lông mày hình lưỡi mác tức giận đặt tài liệu lên bàn, trầm giọng nói: “Cậu chủ! Mong cậu lần sau làm việc nghiêm túc một chút! Đến cả báo cáo cũng làm sai, nếu tiếp tục như vậy sẽ khiên mấy người già chúng tôi nghi ngờ năng lực của cậu đây!”
“Đúng vậy! Mặc dù mười triệu tệ không nhiều nhưng số tiền này đủ để lắp thêm cho mõi phòng một cái điều hòa, có thể thêm khẩu phần ăn cho mọi người, những tổn thất có thể né được mà không né thì sau này chúng tôi làm sao có thể làm được việc lớn cùng cậu chủ đây?”
“Người làm việc lớn không được khinh thường việc nhỏ, vì một cô gái mà suốt ngày như người mất hồn thì người tài cũng biến thành phế vật mà thôi!”