Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 700

 

Nếu lát nữa bước ra không phải là Mạc Phong mà là đám hành thi làm loạn Giang Hải kia thì chắc chắn cả thành phố sẽ biến thành địa ngục mất.

 

Chạy được một lần nhưng không thể chạy được cả đời, họa không diệt tận gốc thì dù có chạy đi đâu cũng là vô ích.

 

Lúc này, bên trong rừng cây.

 

Mạc Phong đánh nhau tay đôi với Thi Vương đã mấy trăm hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại.

 

Dương khí của anh mỗi lúc một yếu. Anh bắt đầu kiệt sức nhưng Thi Vương thì trông vẫn vô cùng sung sức. Ông ta càng đánh càng hăng máu.

 

“Không được! Nếu tiếp tục như thế này thì ba người chúng ta sẽ không thể ra khỏi đây được mất!”, Mạc Phong xoay vòng trên không trung, chưa kịp đứng vững thì đám cương thi lại lao lên.

 

Nếu cứ tiếp tục như thế này, thì họ cũng sẽ kiệt sức mà chết.

 

Trương Đình Ngọc nhìn thằng bé đứng trên cây trầm giọng: “Nó chính là mắt trận, nếu không phá trận pháp trước thì dù chúng ta có dương khí nhiều tới mức nào cũng sẽ bị rút sạch. Khí ẩm dưới đất sẽ chuyển sức mạnh trong người chúng ta thành âm khí rồi hút vào cơ thể bọn chúng! Chính vì vậy chúng càng đánh càng sung!”

 

“Cậu yểm trợ cho tôi!”, anh ta quay lại nhìn Trương Phong.

 

“Tôi sao?”

 

“Đúng! Chính là cậu! Nếu hôm nay chúng ta chết hết ở đây thì cậu làm gì có cơ hội đánh thắng tôi nữa, nếu không muốn cả đời này phải tiếc nuối thì liều mạng cho tôI!”

 

“…”

 

Mặc dù biết rằng đây là chiêu khích tướng nhưng Trương Phong vẫn tin là thật.

 

Hắn lết cơ thể mệt mỏi của mình đi tới: “Xì, thi triển thì thi triển, có gì ghê gớm chứ!”

 

Nữ hành thi kia không còn đáng sợ nữa, cô ta đã bị Trương Đình Ngọc đánh trúng vào ngực, không thể nào hồi phục trong một thời gian ngắn được dù cô ta đang dùng khí ẩm để làm điều đó.

 

Vì vậy tốc độ của cô ta trở nên hết sức chậm chạp. Chỉ còn lại lão già. Đừng thấy lão ta gù mà khinh thường vì tốc độ của lão nhanh cực kỳ.

 

Đương nhiên nếu ở bên ngoài trận pháp thì lão không phải là đối thủ của Trương Phong. Còn ở trong trận pháp cộng thêm việc Trương Phong bị tốn quá nhiều dương khi thì việc đánh nhau với ông ta rõ ràng sẽ khiến hắn gặp khó khăn.

 

Mạc Phong cứ bám lấy Thi Vương. Lúc mới bắt đầu, anh còn tấn công tới tấp khiến Thi Vương chỉ biết phòng thủ, nhưng sau này thì càng lúc anh càng không đánh lại ông ta.

 

“Thằng nhãi, tao đưa ra điều kiện lần cuối. Vì thấy thân thủ của mày không tệ, hay là mày khuyên bọn nó đi theo tao đi, đợi sau khi tao chiếm được Giang Hải thì chắc chắn sẽ không để cả đám chịu thiệt đâu!”, Thi Vương nói giọng khàn khàn.

 

Anh nghiêng người đá vào ngực Thi Vương nhưng cả người anh cũng bị bay bật lại.

 

Cú đá vừa rồi tiêu tốn không ít sức lực của Mạc Phong.

 

“Đúng là thế đạo đã thay đổi, chó mèo gì cũng đòi làm chủ thiên hạ hết thế này! Cho ông này, cầm chắc vào?”, Mạc phong siết chặt nắm đấm.

 

Cả cơ thể anh bỗng phát ra ánh sáng tím.

 

Dường như Trương Đình Ngọc cảm nhận được điều gì đó bèn kinh hãi hô lên: “Đây là…chân khí!”

 

“Không đúng, anh Mạc không phải người tu đạo, tại sao lại có loại chân khí này! Lại còn màu tím! Trương Phong nhìn với vẻ nghi ngờ.

 

Ở bất kỳ thời đại nào thì màu tím cũng được coi là màu của Thánh Thần, thậm chí đến cả hoàng đế cổ đại cũng không dám dùng màu sắc này.

 

Bởi vì những vật liệu có màu tím rất hiếm vào thời cổ đại và cũng rất khó để chế tạo. Thủy tinh màu tím lại càng hiếm. Và một nguyên nhân nữa là tương truyền rằng chỉ có Thiên Đế mới có thể sử dụng màu sắc này. Còn vua cũng chỉ được dùng màu vàng mà thôi.

 

Chân khí không hề xa lại trong mắt người tu Đạo. Nhưng người có thể sử dụng chân khí màu tím thì rất khó tìm, kể cả là người trong tông Long Hổ.

 

“Khí ẩm trong cơ thể hình như đang thoát ra ngoài!”, Mạc Phong siết nắm đấm, tự nhủ.

 

Trương Phong không khỏi gãi đầu, lẩm bẩm với vẻ khó hiểu: “Lẽ nào vì thể chất anh Mạc đặc biệt?”

 

“Trước tiên đừng quan tâm nhiều như vậy nữa, phá trận gấp hơn! Bây giờ là thời gian đứng ngây ra sao?”, Trương Đình Ngọc nhắc nhở một tiếng.

 

… Lúc này, ở khu biệt thự Nam Sơn.

 

Trong phòng khách chỉ có Tống Thi Vũ và Mục Thu Nghi vẫn đang nằm trên sô pha đắp mặt nạ, những người khác đã về phòng nghỉ ngơi từ sớm.

 

Lúc này bỗng có tiếng rầm rầm từ trong một căn phòng vọng ra.

 

Mặt nạ trên mặt Tống Thi Vũ cũng rơi xuống.

 

“Thu Nghi, cậu có nghe tiếng gì không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK