Chương 917
Anh không ngờ lại sử dụng bộ thứ hai của Thất Tinh Bộ, thậm chí còn là chiêu thức chí mạng, Hoành Quán Bát Phương!
Đường kiếm kia vung lên, gió tám phương nổi lên, không thể cản nổi, cho dù là Mạc Phong gặp phải chiêu này, e rằng cũng khó thoát khỏi.
Nhưng lần này, ngoại trừ một chút mệt mỏi về mặt thể chất, gần như không giống mất nửa cái mạng như lần trước.
Mạc Phong cắm kiếm trên mặt đất, chống cơ thể chậm rãi đứng lên: “Tên kia chết rồi sao?!”
“Chạy rồi…”, Trương Phong yếu ớt lẩm bẩm nằm trên mặt đất.
Vừa rồi cả anh và Trương Phong tốn bao công sức như thế mà nó vẫn chạy thoát được, con chồn tu luyện năm trăm năm này quả thực không dễ đối phó.
“Nó còn có thể chạy trốn, xem ra con chồn này quả thực không dễ đối phó như vậy!”, Mạc Phong hai tay chống kiếm Tàn Uyên, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trương Phong lật người nằm trên mặt đất cười nói: “Không sao, lần này chắn chắn khiến nó hao tổn ít nhất ba trăm năm Đạo hạnh, muốn lấy lại thực lực trước kia, nói ít ra cũng phải tu luyện mấy trăm năm mới được!”
“Mấy trăm năm?! Vậy thì sẽ có bao nhiêu cô gái bị giết hại dã man trong mấy trăm năm đó đây?!”
“Những chuyện mình đã làm sau này sẽ lại có người làm, những chuyện giờ có, sau này cũng sẽ có! Cao thủ trên giang hồ nhiều như vậy, chúng ta đã gần như tiêu diệt được nó rồi, sau này cũng sẽ có người tiêu diệt được nó! Gieo gió thì gặt bão thôi!”
“…”
Quả thực, cho dù Hoàng Linh Khê có tìm nơi khác tu luyện, nó nhất định sẽ lại dùng máu trinh nữ để nâng cao năng lực, phương pháp này là cách khôi phục nhanh nhất.
Nhưng nếu trong một ngày có nhiều cô gái chết bất thường thì Diêm Vương cũng phải phát giác ra chứ, làm sao lại có thể bỏ qua cho tên này ở trên đời năm trăm năm qua được thế nhỉ.
Ngay khi Mạc Phong và những người khác đang dìu nhau rời đi, xung quanh họ đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Cộc cộc cộc ——!
Trong khoảnh khắc, ngọn núi đã được bao quanh bởi những ngọn đuốc, hàng trăm người vây quanh họ.
“Bắt lấy họ!”, một cô gái vô cùng quyến rũ, ăn mặc kỳ quái đứng trên đỉnh núi, chỉ vào bọn họ hừ lạnh.
Nhóm người này lập tức tràn ra, hùng hổ lao từ trên núi xuống dưới chân núi.
Bên cạnh cô gái quyến rũ kia lại là Hoàng Doanh.
Mạc Phong cầm kiếm Tàn Uyên trên tay, yếu ớt nhìn Hoàng Doanh đang đứng trên sườn núi, trầm giọng nói: “Cô đã bán đứng chúng tôi!”
“Tôi xin lỗi, anh Mạc, tôi… tôi không cố ý, tôi chỉ muốn cứu mọi người. Nhưng lúc tôi đi tìm người thì bị bọn họ bắt được …”, đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Doanh rưng rưng nước.
Quả thật, cô ấy không cố ý đi báo tin, nhưng thấy đám Mạc Phong đánh không lại thì liền muốn đến thôn tìm người cầu cứu, nói rằng có một con quái vật đã xuất hiện ở phía sau ngọn núi. Kết quả là chạy được nửa đường thì gặp trại tuần tra vội vã chạy về đằng này.
Nói cách khác, trước khi Hoàng Doanh kịp nói bất cứ điều gì, trại tuần tra đã biết chuyện, cô ấy thực sự ngây thơ nghĩ rằng họ tới là để giúp đỡ, vì vậy cô ấy đã ngu ngốc đưa họ đến đây.
Trương Phong cũng bất lực lắc đầu: “Thôi bỏ đi, đừng trách cô ấy. Dù sao bọn họ cũng là người Nam Khương. Chúng ta là người ngoài, đi trông chờ người ta tới giúp mình chắc?! Anh Mạc, anh đi trước đi, tôi sẽ ngăn họ!”
“Đừng có mà nói nhảm! Cậu yếu như vậy, đứng còn không nổi, ngăn được bao lâu?!”, Mạc Phong cười lạnh nói: “Tôi không có thói quen bỏ bạn bè chạy lo thân, đi bốn thì cũng phải về bốn!”
“…”
Dòng người đông đúc từ trên núi lao xuống, đám Triệu Vô Cực tụ lại với nhau, bốn người bọn họ tựa lưng vào nhau, mỗi người một hướng.
Trương Phong yếu ớt hai tay bấm niệm pháp quyết: “Khảm tự, liên hỏa!”
Hai tay vung lên, ngọn lửa vừa xuất hiện liền biến thành khói tắt ngúm.
Hiển nhiên, dương khí trong cơ thể hắn không đủ để kích hoạt Kỳ Môn Độn Giáp nữa.
Mạc Phong lao về mấy người phía đông, tuy rằng lúc này anh cũng rất mệt, nhưng giết vài người cũng không thành vấn đề.
Từng đường kiếm chém xuống nhưng không thể ngăn được hàng trăm con người lao xuống như nước trút.