Chương 783
Nhưng Tưởng Minh Xuyên cũng chẳng hề tức giận, chỉ dửng dưng cười: “Buông ra? Ha ha, em đã đến thì cứ xem cho kỹ, hắn chết như thế nào trước mặt em! Sau này anh nghĩ em cũng sẽ phải từ bỏ thôi!”
“Đừng! Đừng…!”, Dương Thái Nhi tóm lấy tay anh ta vội vàng cầu xin.
Tưởng Minh Xuyên sao có thể không biết mục đích cô ấy đến đây là gì. Dù cô ấy là vợ mình nhưng lúc nào cũng nghĩ tới người đàn ông khác.
“Đừng? Vậy không được rồi, hôm nay tên nhóc đó phải chết!”
Trong ánh mắt của hắn lộ vẻ hung ác.
Dương Thái Nhi liền vội vạng tóm lấy cánh tay hắn cầu khẩn: “Chỉ cần anh thả anh ấy, muốn tôi làm gì cũng được. Tôi có thể trở về cầu xin ông nội tôi để người nhà họ Tưởng các người tham gia và giới quân đội!”
“Nhưng anh chỉ muốn em…!”, Tưởng Minh Xuyên nghiêng người dán môi lên vành tai cô, cười xấu nói.
Cô ấy đương nhiên biết đây là ý gì, Dương Thái Nhi khẽ gật đầu: “Chỉ cần anh thả anh ấy, đợi tôi sinh con rồi sẽ nghe theo anh hết!”
“Ha ha ha ha!”
Tưởng Minh Xuyên lại ha ha cười lớn lên.
“Anh cười cái gì?”, sắc mặt Dương Thái Nhi đanh lại. Cô luôn cảm thấy hắn cười rất kỳ dị, rất không tự nhiên.
Lúc trước hắn luôn tìm cách để được cô chú ý, giờ cô đã thuận theo thì tại sao hắn lại cười như vậy chứ?
“Ha ha, đây có thể là nữ thần quốc dân mà không ai dám khinh thường sao? Vì một người đàn ông mà không tiếc dùng bản thân để đổi lấy an toàn cho hắn. Dương Thái Nhi! Rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng hắn?”
Một tay Tưởng Minh Xuyên tóm lấy bả vai cô, thấp giọng nói.
Hổ Si vội đẩy Tưởng Minh Xuyên ra: “Cậu Tưởng xin tự trọng! Nếu như còn để cô Dương chịu một chút thương tổn nào, đừng trách tôi không khách sáo!”
“Ông dám?”
“Cậu có thể thử!”
Người đàn ông trước mặt là một trong Ngũ Hổ Thượng Tướng của nhà họ Dương, nếu như thực sự phải ra tay thì ông có thể giết chết Tưởng Minh Xuyên hết sức đơn giản, không tốn công phí sức, chỉ giống như dẫm chết một con kiến vậy.
Trước thái độ cứng rắn của Hổ Si, Tưởng Minh Xuyên đương nhiên không có lựa chọn nào khác, đành phải thôi.
“Ha ha, không phải là tôi không giúp ông, ông cứ nhìn xem nhà họ Tưởng tôi ở đó có mấy người chứ?”
Phần lớn đám người đều đến từ nhà họ Tư Đồ và nhà họ Trầm, Tưởng Minh Xuyên cũng chỉ dẫn theo mỗi bốn cao thủ.
Dương Thái Nhi ngẩng đầu nhìn xung quanh, tất cả đều mặc đồ đen, nhưng vũ khí trên người lại khác nhau, nhà họ Tư Đồ sử dụng dao găm ngắn, trong khi nhà họ Trầm lại thích sử dụng dao cong.
Nơi đây hầu như không có người của nhà họ Tưởng, Tưởng Minh Xuyên đến đây chỉ để xem trò hay mà thôi!
“Vậy thì anh nghĩ cách xem, chỉ cần anh có thể ngăn cản bọn họ, anh muốn thế nào tôi cũng đồng ý!”
“Cho dù có quỳ xuống xin tôi cũng vô dụng, tôi cũng lực bất tòng tâm mà. Hôm nay thằng nhãi này chỉ có một đường chết thôi. Trừ phi có kỳ tích, bằng không chả ai cứu nổi! Đây không phải Giang Hải, đây là Yến Kinh!”
“…”
Số lượng người có mặt rất đông, càng đánh càng hăng, phía trước và phía sau của con đường đều bị tắc nghẽn.
“Yến Chi! Không phải lúc trước ông nói rằng có quân tiếp viện sao? Đâu rồi?”, Thường Vân Sam vừa phản đòn vừa quay đầu lại trầm giọng nói.
Vẫn còn đội quân ba trăm nghìn lính cơ mà, mẹ chứ bây giờ đến ba mươi quân tiếp viện còn chả thấy bóng dáng đâu.
Rầm!
“Dừng tay lại! Ai dám tiếp tục đánh, tôi liền giết kẻ đó!”, lúc này giọng nói của Trầm Vạn Chung bỗng vang lên từ bên ngoài đám đông .
Chỉ thấy Sa Ngôn và Búa Sắt đã bị đánh bại, hơn nữa Mục Thu Nghi vẫn đang bị bọn họ kiểm soát, kề dao găm vào cổ.