Chương 898
Đám âm binh, hành thi ở phía sau đã hình thành thế trận bao vây, lúc này chỉ dựa vào một mình Trương Phong thì không thể làm gì được.
Vì vậy cách duy nhất là nhảy xuống hồ để tránh, đợi bọn chúng đi khỏi rồi ngoi lên cũng không vội.
Mạc Phong cũng không do dự nhiều, anh nhảy xuống đầu tiên. Hơn nữa sau khi xuống nước thì còn lặn sâu xuống dưới.
Ba người còn lại nhìn nhau.
“Giờ làm sao đây?”, Trương Phong gãi đầu hỏi.
Sở Nam Thiên và Triệu Vô Cực cũng không hề do dự, họ hôm túi rồi nhảy xuống. Những thiết bị họ mang theo đều làm từ nano nên có ngấm nước cũng không làm sao.
Bên hồ nước chỉ còn lại Trương Phong. Hắn bịt mũi nhắm mắt: “Liều vậy!”
Ngay sau đó hắn lập tức nhảy xuống hồ, cả người chìm dưới nước.
Dù hắn có cố ngoi lên thì cả người vẫn chìm xuống. Trương Phong không giỏi bơi, nín thở được vài giây đã chịu không nổi. Cả người hắn cứ vùng vẫy giữa lòng hồ, nhưng chỉ cảm thấy cả người như bị hút chìm xuống dưới.
Sau khi mọi việc lắng xuống một hồi, liền thấy một tia sáng trắng, đám người Mạc Phong ngoi lên khỏi mặt nước.
Hít–!
Sau khi ra khỏi nước, Trương Phong hít sâu một hơi không khí trong lành.
“Mẹ kiếp! Suýt nữa thì chết ngạt rồi!”
Mạc Phong nhanh chóng che miệng hắn, trầm giọng nói: “Đừng nói gì cả, cậu xem xét xung quanh trước đi!”
Tuy rằng là trong hồ, nhưng cảnh vật xung quanh rất khác, có nhà, có ánh sáng, quan trọng nhất chính là có tiếng bước chân của con người.
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên khi nhìn thấy cảnh tượng này đã vô cùng kinh ngạc, họ nhảy xuống hồ, hơn nữa còn không ngừng chìm xuống, chẳng lẽ cuối hồ là một cái hồ khác?
“Đây là… chẳng lẽ là không gian song song?!”, Trương Phong khó hiểu nhìn xung quanh, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mạc Phong núp dưới nước nhìn xung quanh, xa xa có tiếng người la hét mua bán, hệt như tiếng người bán rong ở thế giới bên ngoài.
“Không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy đây rất có thể là mười tám thôn Nam Khương mà chúng ta đang tìm kiếm! Hồ nước này là lối từ thôn Tiểu Trại đi vào đây. Nó giống như một tấm gương. Mặt trước của tấm gương là thế giới của chúng ta. Mặt sau là di tích của nước Nam Việt cổ với lịch sử hơn một nghìn năm này!”
Mọi người đều nói rằng có mười tám thôn Nam Khương trong núi sâu vẫn duy trì lối sống cổ xưa cho đến bây giờ, thậm chí không có đèn điện, giống như một nghìn năm trước.
Đương nhiên, ai cũng chỉ nghe nói thế thôi chứ chưa từng thấy, ngay cả người trong thiên hạ bên ngoài Nam Khương cũng chỉ biết có nơi bí ẩn này, nhưng chưa từng có ai biết đường vào.
Nhiều người biết sau khi lên núi sẽ rất khó đi xuống thì đã chuẩn bị máy bay không người lái, nhưng máy bay không người lái tìm trên núi rất lâu cũng chả tìm thấy mười tám trại Nam Khương huống gì là tìm người sống ở Nam Khương.
Không phải chúng không tìm ra mà là không nằm trong cùng một không gian, về việc nơi này được hình thành như thế nào thì không ai biết, đây là điều kỳ diệu của tự nhiên, hai hồ nước thông với nhau.
Người của mười tám trại Nam Khương muốn ra ngoài thì chỉ có thể nhảy xuống hồ, đến bên kia hồ rồi rời núi tiến vào thành phố lớn, điều này khiến nhiều người chùn bước, vì không phải ai cũng có khả năng lặn tốt, chưa chìm được xuống đáy hồ thì đã chết ngạt rồi.
Trương Phong cũng nhìn xung quanh, ven đường không phải ánh đèn, mà là đuốc, loại đèn lồng trước kia dùng.
“Xem ra là thật, chúng ta tìm một chỗ để đi lên trước đi!”
Đúng lúc Trương Phong đang suy nghĩ muốn bơi vào bờ, Mạc Phong đã nhanh chóng túm lấy hắn: “Chờ đã! Nếu bây giờ lên bờ, người ta nhìn thấy quần áo chúng ta mặc, liền biết chúng ta là người bên ngoài, e rằng sẽ có người đến vây bắt chúng ta!”
Bạch Doanh và Vưu Giai Hàng đều đã đi ra ngoài từ đây, có nghĩa là bên trong vẫn còn nhiều người hiểu được thế giới bên ngoài, quần áo họ mặc quá khác với kiểu quần áo ngày xưa, đứa ngu cũng biết họ không phải người trong này.
“Vậy nên làm gì đây?!”, Trương Phong khó hiểu hỏi.