Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 894

Khả năng cấy trùng lợi hại thật sự nằm ở chỗ chỉ cần nhìn nhau là đã bị cấy mà không biết gì, căn bản không kịp nhìn thấy cái gọi là con trùng.

Nam Khương không thiếu cao thủ, hơn nữa còn có những cao thủ chuyên được bồi dưỡng để giết người.

Vì vậy, nếu có thể thì đừng chủ động đi gây sự với chủng tộc này.

Hàng trăm năm qua, ngay cả khu vực Nam Việt cũng không dễ đối phó với Nam Khương. Phải dùng võ lực cao cường mới có thể trấn áp nhưng đến cuối cùng thì họ vẫn phục hồi lại được và còn báo thù kinh hơn nữa. Giống như năm xưa Nam Khương và Nam Việt rất gần nhau, thậm chí hai nước còn thường xuyên xảy ra tình hình đao đâm súng nổ.

Có một lần Nam Việt bị nước Ngô đánh dạt ra biên giới, hơn nữa còn giết chết rất nhiều người dân trong thành của Nam Việt, cả một vùng đất nước bỗng trở thành địa ngục.

Nước Nam Việt đã quên nhưng quốc vương của nước Khương, thậm chí nhất mạch hoàng tộc đã bị chết hết ngay sau đó.

Hoàng tộc của nước Nam Việt tự động hồi phục, lập tức triệu tập binh mã đánh phản công không kịp trở tay.

Đương nhiên năm xưa không giống bây giờ. Vì khi đó Nam Việt không thiếu cao thủ, hơn nữa có rất nhiều loại công phu thần bí đã bị thất truyền. Mặc dù không bằng trước đây nhưng sự thần bí và quỷ dị của nơi này vẫn là điều khiến người ta kiêng dè.

“Ầm ầm ầm!”

Có tiếng vó ngựa từ xa truyền tới.

Mạc Phong siết chặt kiếm Tàn Uyên trong tay. Lúc này nó đang rung lên mãnh liệt.

“Tiếng vó ngựa, còn cả tiếng đao kiếm nữa, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”

Phía trước tối mịt không nhìn thấy gì nhưng lại có thể nghe thấy tiếng vó ngựa và cả tiếng đánh nhau.

Trương Phong cũng cảm thấy khó hiểu: “Lẽ nào phía trước có người đánh nhau hay sao?”

“Mọi người có cảm nhận được là âm thanh này càng lúc càng gần không?”, Sở Nam Thiên cũng cảm thấy kinh hãi.

Giống như những gì hắn nói, tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, giống như họ chỉ ở khoảng cách chưa tới hai mươi mét.

Đám đông chỉ nhìn thấy màn đêm đen kịt, nhưng âm thanh thì mỗi lúc một gần.

“Nhanh, nhanh quỳ xuống! Cúi đầu đi!”, Trương Phong hô lên: “Nhanh lên!”

Sau đó hắn quỳ xuống ngay lập tức, vùi đầu xuống đất Mạc Phong sững sờ: “Cậu làm sao vậy? Cậu là đạo sĩ, không phải chuyên giải quyết những việc này sao? Nhìn bộ dạng của cậu kìa”.

“Đây là âm binh mượn đường, người sống né tránh! Cúi đầu quỳ xuống, nếu không sẽ bị đưa theo xuống âm gian đấy!”, Trương Phong cuống quýt tới mức mặt đỏ tía tai.

Âm binh mượn đường là câu chuyện có rất nhiều trong dân gian. Nổi tiếng nhất chính là vào trận động đất tại núi Đường. Nghe nói năm đó âm binh mượn đường, có người nhìn thấy có người cưỡi ngựa chạy qua, trên ngựa toàn là đầu người.

Nhưng tất cả chỉ là truyền thuyết, chứ không ai trông thấy thật.

Mạc Phong và Triệu Vô Cực chỉ quỳ xuống chứ không cúi đầu.

Nói theo cách của Mạc Phong thì anh chỉ quỳ trước đất trời, trước bố mẹ, không thể nào quỳ trước âm hồn ma quỷ được.

Vậy khác gì làm mất đi danh dự của người đàn ông.

Anh chỉ quỳ và bịt mũi để không phát ra hơi thở của người sống.

Ngoài việc cảm thấy có tiếng đội quân đang lao tới ra thì Mạc Phong còn thấy nhiệt độ như hạ xuống mười độ, vô cùng lạnh lẽo.

Mạc Phong khẽ hé mắt ra nhìn thì thấy một luồng khí màu đen đang bay tới. Hình như có hàng vạn binh sĩ với áo giáp đen, ăn mặc giống thời cổ đại đang lao ra.

Thế nhưng ngay khi đội quân đi hết thì đám người đi phía sau khiến họ sợ hết hồn.

Họ không bị dọa bởi đám quân âm gian kia mà là đám người phía sau. Trong đám người đó có ông già cũng chính là trưởng thôn của thôn Tiểu Trại đi sát ngay sau đoàn quân đó.

Nhìn thấy vậy, Mạc Phong suýt hô lên nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, thậm chí là nín thở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK