Chương 520
Chỉ có quân nhân mới có thể mang đến cho người khác cảm giác không dám nhìn trực diện như vậy.
Đương nhiên cũng có một phần liên quan tới địa vị hiện tại của ông cụ Lục.
Tống Thanh Sơn lau mồ hôi trán: “Đây…đây là do Thi Vũ tự nguyện mà. Con bé nói không được gặp ông nội lần cuối nên muốn ở bên cạnh ông nhiều hơn một chút”.
“Bác cả, hình như chị Thi Vũ bị sốt rồi. Bọn cháu đưa chị ấy về phòng trước đây ạ!”, Tống Tư Tư bước tới dìu Thi Vũ và khẽ nói.
Mạc Phong cũng để cô nhóc dìu Thi Vũ đi, nếu không ông cụ Lục sẽ mãi nhìn anh với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống như thề.
Không phải anh sợ ông ta mà là muốn tìm hiểu thêm rồi mới ra tay. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
“Để anh giúp em”, anh cũng vội vàng nói một câu rồi chạy theo.
Ông cụ Lục nhìn cơ thể duyên dáng của Tống Thi Vũ thì không khỏi nhéch miệng cười xấu xa. Không chỉ có vậy, ông ta thậm chí còn liếc nhìn Tống Tư Tư đi bên cạnh.
“Thanh Sơn!”
Thanh Sơn đứng bên cạnh giật bắn người, vội vàng bước tới: “Ông Lục, có gì dặn dò vậy?”
“Cậu nhóc vừa rồi là ai?”, ông cụ Lục chắp tay sau lưng trầm giọng hỏi.
Ông ta vội vàng cười với vẻ cung phụng: “Là bạn trai của cháu gái tôi, hi hi, là bạn trai!”
Thực ra trong bụng ông ta đang thầm chửi rủa. Cái ông già chết giãm này, nếu không phải ông có ý với Tống Thi Vũ thì người ta có tìm tới tận đây không?
May mà thực lực của nhà họ Lục ở vùng duyên hải rất mạnh, chứ nếu là nơi khác thì nhà họ Tống có lẽ không dám dây dưa vào từ lâu rồi.
“Phải rồi!, ông cụ Lục đột nhiên lên tiếng: “Cháu gái ông bao nhiêu tuổi vậy?”
Tống Thanh Son lập tức tái mặt, lẽ nào ông già này còn thích cả Tống Tư Tư sao?
Đúng là lão dê xồm. Từng này tuổi rồi mà còn hừng hực hơn cả đám thanh niên.
Hơn nữa, Tống Tư Tư là bảo bối của Tống Khánh Phong. Ông ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, làm gì có chuyện tặng con gái cho ông già này chơi đùa.
Ngay cả Tống Thanh Sơn cũng không thể nào dâng con gái của mình cho người khác chỉ vì lợi ích.
Chẳng qua Tống Thi Vũ không có lời ăn tiếng nói, địa vị lại thấp kém nên ông ta mới vậy. Cộng thêm việc ông bố ruột Tống Vạn Sơn chỉ là một kẻ bạc nhược nên để mặc cho người khác chèn ép.
Vậy nên mới có vở kịch này. Nhưng lão hỗ độc này dường như ăn không biết no, cứ nhằm vào nhà họ Tống không chịu buông.
Tống Thanh Sơn chỉ im lặng. Ông cụ Lục bèn quay qua nhìn ông ta và cười lạnh lùng: “Sao thế? Không chịu nói cho tôi biết sao?”
“Không…không phải…Đây là cháu gái tôi, vừa mới thành niên, hơn nữa còn là con gái độc nhất của chú hai ở quận Sán Đầu, ông Lục mong ông…”, ông ta không muốn nói ra, vì không thể nào tự hại người trong nhà được. Nên ông ta cứ ngập ngừng.
Ông cụ Lục chìm vào im lặng sau đó bật cười ha hả: “Ha ha ha! Nuôi thêm! Vẫn cần phải nuôi thêm!”
Quả nhiên!
Lão già này đã nhắm vào Tống Tư Tư. Con bé này không chỉ trẻ trung mà trông còn nuột nà, khí chất cũng không hề kém Tống Thi Vũ.
Hơn nữa con bé đang trong tuổi dậy thì. Không ngờ tỉnh lực của ông gia này lại tốt như vậy. Có điều Tống Thanh Sơn cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cần tạm thời ông ta chưa có ý đồ gì là được. Tình hình trước mắt có Tống Thi Vũ có lẽ cũng đủ đề ông già vui vẻ được một thời gian.
Sau khi dìu Tống Thi Vũ vào phòng, Mạc Phong bế cô lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
“Chị Thi Vũ thế nào rồi?”, Tống Tư Tư đứng bên cạnh khẽ hỏi.
Anh chau mày, khẽ thở dài: “Hơi sốt, xem ra là do mệt quá, nghỉ ngơi sẽ không sao nữa!”
Tống Thi Vũ nằm trên giường với vẻ mơ màng. Cô khẽ mở mắt nói nhỏ với Mạc Phong: “Không phải đã nói anh đừng tới rồi sao? Sao còn ở đây “Tôi nói rồi, sẽ đưa cô về nhà! Cô yên tâm, tôi đã nói là sẽ làm!”, Mạc Phong cười bình thản.
Tống Thi Vũ định nói thêm điều gì đó nhưng bỗng có tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào cắt ngang lời cô.
Ông cụ Lục gõ cửa với nụ cười xấu xa: “Thi Vũ, tôi tới xem em thế nào, em không sao chứ?”
Ba người tái mặt. Ông nội này đúng là dai như đỉa. Lúc trước ở linh đường đã định động chân động tay, giờ còn tìm tới tận phòng.
“Để tôi đi gặp ông ta!”, Mạc Phong khởi động cổ tay, trầm giọng nói.
Ông già này đã tới tận cửa thì vừa hay để anh bắt làm con tin luôn. Hiệu quả chắc chắn sẽ hơn cả việc bắt Tống Tư Tư.
Bắt Tống Tư Tư làm con tin cùng lắm chỉ có thể trì hoãn nhà họ Tống hành động. Nếu bắt ông cụ Lục làm con tin thì có khả năng chặn đứng được cả hai nhà luôn.
Có lẽ Tống Thi Vũ nhận ra ý tứ của Mạc Phong nên giữ tay anh lại và khẽ nói: “Đừng…không thể làm như vậy, quá nguy hiểm, anh sẽ chết đấy! Để Tư Tư mở cửa, giờ đang là ban ngày, ông ta không dám làm gì đâu!”
“Đúng vậy, chị Thi Vũ nói đúng. Muốn sống sót rời khỏi thành phố Long Môn thì nên nghe theo tôi!”, Tống Tư Tư hít một hơi thật sâu và khẽ nói.
Nói xong cô nhóc quay người đi về phía cửa.
Lúc này Tống Thi Vũ nằm trên giường, khẽ kéo cánh tay của Mạc Phong: “Sao anh thân thiết với Tống Tư Tư vậy? Tôi nhớ là tính cách con bé ngang bướng lắm, sao nó nói chuyện với anh lại nhẹ nhàng thế?”
“Chắc là do tôi đẹp trai đấy!”
“Đúng là đồ mặt dày!”
Một lúc sau, cánh cửa được mở ra, một người đàn ông với mái tóc đã bạc nhưng cơ thể vẫn vô cùng tráng kiện bước tới.
Thấy Mạc Phong đang ngồi ngay gần đầu giường của Tống Thi Vũ thì khuôn mặt ông ta lập tức tối sầằm lại: “Khu khụ!”
Ông cụ Lục hắng giọng như muốn nhắc nhở: “Thi Vũ, em không sao chứ?”
“Cô ấy không sao, chỉ là mệt quá nên hơi sốt, không có gì đáng lo, nghỉ ngơi một chút là ổn!”, Mạc Phong trả lời thay Thi Vũ.
Rõ ràng là ông cụ Lục không vui khi bị Mạc Phong cướp lời. Ông ta trầm giọng: “Cậu nhóc, vắt vả rồi, cậu tên là gì? Có việc làm chưa? Nếu như chưa có thì hay là đi theo tôi? Tôi thấy thân thủ của cậu khá ổn, có thể trở thành đàn em cho tôi, yên tâm đi, những người tôi thu nhận đều được đãi ngộ rất tốt!”
Đây rõ ràng là một con người nham hiểm. Hiện tại Mạc Phong đang nói với bên ngoài rằng mình là bạn trai của Tống Tư Tư. Vậy mà gọi anh đi làm tay chân thì có phải là cố tình nói ra ác ý của ông ta không?
Thấy Mạc Phong hết sức thân thiết với Tống Thi Vũ nên ông già này tỏ ra vô cùng kín đáo với suy nghĩ báo thù của riêng mình.
“Ha ha, tôi xin nhận tắm lòng của ông Lục, nhưng tôi đang là một nhân viên có công việc rồi, một tháng lĩnh chút lương ít ỏi là đủ. Tôi cũng chẳng có dã tâm gì cho cam. Mạc Phong gãi đầu cười với vẻ ngượng ngùng.
Không có dã tâm gì sao?
Ông cụ Lục cũng phải trải qua rất nhiều biến cố mới có được như ngày hôm nay, đương nhiên ông ta nhìn là biết ngay dã tâm được giấu trong đôi mắt của anh.
Người thanh niên này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.