Chương 237: Phu xướng phụ tùy
Anh trói ông ta lên cột đá ở trước cổng công ty, trên người bị Mạc Phong lột sạch, chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót.
“Đồ khốn kiếp! Tao sẽ không tha cho mày!”, Vương Kiến An rống lên.
Mạc Phong không biết tìm đâu ra chiếc thắt lưng da, anh cười khẩy: “Có phải ông thích chơi như thế này phải không? Ông thường dùng thắt lưng quật người khác như thế này phải không?”
Lúc này, sự phòng ngự bên trong của Vương Kiến An cuối cùng cũng sụp đổ.
“Người anh em, có gì chúng ta từ từ nói. Đàn ông mà, cậu cũng biết đó, cậu cần bao nhiêu tiền cứ nói, tôi sẽ đưa cho cậu. Cậu thả tôi ra đi!”, ông ta cầu xin tha, khác hẳn với bộ dạng hống hách lúc trước.
Ngay cả Châu Phi, người được mệnh danh là cậu ấm số một Giang Hải cũng bị anh đày đọa, huống chi là một giám đốc bộ phận thu mua cỏn con trong một công ty.
Mạc Phong hừ lạnh một tiếng: “Ông lấy tiền của công ty vợ tôi để hối lộ tôi hả? Nói mau, ông đã kiếm chác được bao nhiêu trong đó hả? Nếu như không nôn tiền ra thì đừng có mơ được tha!”
Bốp… Chiếc thắt lưng da quất vào người ông ta.
“Tiền mà tôi kiếm dựa vào khả năng của mình cũng phải trả sao? Hơn nữa ai nhìn thấy tôi lấy tiền của ông ty nào? Mỗi một khoản đều được ghi chép rất rõ ràng, cậu vu oan cho người tốt, tôi sẽ kiện cậu tội vu khống đó!”, Vương Kiến An chỉ vào Mạc Phong và thấp giọng hét.
Người khác có thể không biết, nhưng Mạc Phong biết tất cả các mánh khóe của bộ phận thu mua.
Như đơn hàng hơn hai tỷ tệ trước đó, có lẽ ít nhất ông ta cũng kiếm chác được hơn chục triệu tệ.
Cách thức đơn giản nhất là, khi lượng sản phẩm trở nên nhiều hơn, hoàn toàn có thể trao đổi điều kiện với nhà cung cấp đẩy giá thành xuống thấp hơn một chút.
Đẩy giá thành xuống thấp hơn một chút là đã đủ để ông ta kiếm được rất nhiều tiền rồi!
Các nhà cung cấp ở khắp mọi nơi, nhưng khách hàng thì rất khó tìm, đặc biệt là những khách hàng lớn với hàng tỷ tệ!
Vì vậy, Vương Kiến An đã kiếm được ít nhất hàng chục triệu tệ trong thời gian qua.
Mạc Phong cũng chẳng mong ông ta sẽ thừa nhận điều đó.
“Phàm là những người đã từng bị ông ta bắt nạt đều có thể lên quất cho ông ta một cái! Tôi tin rằng trong công ty có không ít người đã từng bị ông ta uy hiếp phải không?”
Dù sao cũng có cô cháu gái là sếp Trịnh, ngay cả Mục Thu Nghi cũng phải nhìn sắc mặt sếp Trịnh nên nhiều người không dám dây vào.
Cả đám người cứ người nọ nhìn người kia nhưng không có ai dám bước lên phía trước.
Có vẻ như mọi người vẫn còn lo ngại.
Năm nay tìm được công việc không hề dễ dàng gì, hơn nữa còn là công ty được niêm yết trên thị trường thì lại càng khó hơn. Vì chuyện như thế này mà cuối cùng để mất việc thì đúng là được không bằng mất.
“Vương Bưu!”, Mạc Phong trầm giọng nói.
“Có em! Anh Mạc có gì căn dặn!”, Vương Bưu lập tức bước lên phía trước với bộ dạng sẵn sàng phục tùng.
Anh nhìn xung quanh đám đông rồi lắc đầu bất lực, khẽ cười nói: “Ông ta có từng bắt nạt chú không vậy?”
“Sao lại không! Lần trước ông ta tông xe máy vào em lại còn quay ra bắt em đền tiền. Xe ông ta chỉ bị một vết xước mà ông ta gõ đầu em năm nghìn tệ! Đến giờ em vẫn còn nhớ đây!”
Mạc Phong đưa thắt lưng cho gã: “Cho chú một cơ hội, những người khác cam chịu bị ông ta giẫm ở dưới chân thì tùy họ”.
Vương Bưu cầm lấy thắt lưng, hơi do dự.
“Tên bảo vệ thối tha, mẹ kiếp, mày mà đánh tao, ngày mai mày cứ đợi bị đuổi việc đi! À không, chiều nay mày cuốn gói phắn luôn đi!”, Vương Kiến An vùng vẫy gầm thét.
Vút….
“Số tiền năm nghìn tệ lần trước tôi đã phải gom góp hai tháng trời đấy!”, Vương Bưu quất chiếc thắt lưng và giận dữ hét lên.
Nhiều người thầm vỗ tay tán thưởng.
Mạc Phong lại nhìn xung quanh một lượt: “Còn có ai không? Nếu mọi người còn không dám đòi lại sự công bằng cho mình thì tôi sẽ thả ông ta ra đấy!”
Lúc này, một nam thanh niên bước ra: “Để tôi! Rõ ràng số tiền một nghìn tệ để trên bàn lần trước ở phòng tài vụ là do ông ta ăn cắp, nhưng ông ta lại vu oan cho tôi, hại tôi bị trừ một tháng lương, suýt chút nữa mất cả việc!”
Cậu ta cầm lấy thắt lưng, hung hăng quất vào người Vương Kiến An: “Tôi nhịn ông lâu lắm rồi…”
Vút… “Cả tôi nữa! Lần nào đi ăn ông ta đã lén lút sờ đùi tôi!”
Vút… “Tháng trước trong phòng thay đồ, ông ta đã lén dùng điện thoại của mình quay video, tối đến còn đe dọa tôi phải ra ngoài với mình! Đồ lưu manh…”
Vút… “Ông ta từng cưỡng hôn tôi!”
Văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất của tập đoàn Kim Tư Nhã.
Mục Thu Nghi chuẩn bị ngồi xuống với ly cà phê mới pha.
Rầm… Cánh cửa bị đẩy ra.
Tống Thi Vũ nhanh chóng chạy vào.
“Cậu còn có tâm trạng mà uống cà phê à?”
Lời nói của Tống Thi Vũ khiến Mục Thu Nghi ngẩn ra, cô cười đầy ngại ngùng: “Mình…Sao mình lại không thể uống cà phê?”
“Xuống dưới xem đi, tên đó lại gây chuyện rồi!”, Tống Thi Vũ thở dài thốt lên.
Cô vội xem camera giám sát ở tầng một và thấy Vương Kiến An bị trói vào cột đá, rất nhiều người đã lấy thắt lưng và tiến lên phía trước đánh hắn ta.
“Cái tên này! Có phải không gây chuyện thì sẽ không thể hiện được mình hay không?”, Mục Thu Nghi cau mày nói.
Tầng một.
Vương Kiến An bị mọi người đánh bầm dập, mặt mũi sưng tấy, điều này cũng cho thấy ngày thường ông ta bắt nạt rất nhiều người ở trong công ty, chỉ có điều ông ta cậy mình có chỗ dựa nên không ai dám động đến ông ta.
Cho dù có bị ức hiếp, nhiều người vẫn chọn cách nuốt hận vào trong, không dám nói gì.
“Dừng tay…”
Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng mọi người.
Mọi người lập tức đứng thành hai hàng nhường ra một lối đi.
Chỉ thấy một người phụ nữ trong trang phục công sở đang đứng ở sảnh công ty, với dáng người quyến rũ và vô cùng nữ tính.
“Giám đốc Trịnh!”, mọi người đồng thanh hét lên.
Mạc Phong bất giác nhướng mày, người này được mệnh danh là bông hoa vàng thứ năm của tập đoàn.
Người phụ nữ này có lẽ lớn tuổi hơn Mục Thu Nghi, thân hình giống như một quả đào chín.
“Nghiên Nghiên, mau bảo bọn họ thả cậu ra đi, họ sắp đánh chết cậu rồi!”, Vương Kiến An vẻ mặt khóc lóc than thở nói.
Trịnh Nghiên chậm rãi quay đầu lại hướng Mạc Phong trầm giọng nói: “Là anh cổ động người khác đánh người sao?”
“Đúng!”, anh thừa nhận không chút giấu giếm: “Bởi vì ông ta đáng bị ăn đánh, tôi không biết sao loại người này lại vào được công ty này. Rõ thật là một cái ung nhọt, tôi như thế này là đang trừ hại cho dân đó”.
“Anh là một bảo vệ, ai cho anh quyền hạn lớn như vậy?”, Trịnh Nghiên điên cuồng chửi bới Mạc Phong.
Mọi người trong công ty đều biết rằng tính khí của sếp Trịnh là nóng nảy nhất trong số các giám đốc, may mà cô ta thường không ở công ty, hơn nữa cô ta chỉ phụ trách bộ phận ngoại giao.
Cộp cộp cộp… Có tiếng giày cao gót từ phía sau.
“Là tôi cho phép đó!”
Mọi người lại kinh ngạc quay đầu lại.
Chỉ thấy Mục Thu Nghi đang đi thẳng về phía họ.
Ánh mắt của Trịnh Nghiên và Mục Thu Nghi chạm nhau, người ta thường nói cao thủ tranh đấu dựa vào nội lực, còn hai người phụ nữ này đều có thể coi là những tinh anh trong công việc, nhìn thì có vẻ gió yên biển lặng, nhưng thực ra trong ánh mắt đã phát ra tia lửa rồi.
“Tổng giám đốc! Cô lại dung túng cho cấp dưới của mình như vậy sao? Nếu đã là như vậy thì tôi cũng không cần phải tiếp tục ở cái công ty này nữa rồi!”