Chương 877
Mạc Phong quay lại liếc nhìn anh ta một cái rồi cười nhạt đáp: “Đạo hạnh của anh quá nông, không nhìn ra được thì tôi cũng không trách anh! Anh đã từng nghe tới Hồi Quang Phản Chiếu chưa? Anh có tin, chỉ cần chúng ta thừa thắng xông lên tấn công thì tập đoàn Mỹ Khải Á chết chắc không?”
“Ha ha ha ha, thừa thắng xông lên? Chúng ta còn tiền sao? Chúng ta đã ném vào đó sắp mười tỷ nhân dân tệ rồi, tài khoản giờ đã hoàn toàn trống trơn rồi!”
Tập đoàn Kim Tư Nhã đã ném vào đó hơn chín tỷ rồi, cộng thêm Bạch Như Nguyệt đã góp mười tỷ vào ngay từ đầu, sau đó còn âm thầm chi viện thêm năm tỷ nữa. Có thể nói nhà họ Bạch đã nể mặt lắm rồi.
Nhà họ Từ, nhà Mộ Dung, thậm chí cả nhà họ Châu cơ bản đều là do phản ứng dây chuyền, nghĩ rằng theo Mạc Phong sẽ kiếm được tiền nên mới quy thuận anh. Nếu phen này mà thua thì “cả tàu bỏ cỏ”!
Trong hoàn cảnh này mà vẫn bình tĩnh có lẽ chỉ có Mạc Phong làm được, thậm chí đến cả những nhân viên cấp thấp bên dưới cũng đã loạn cào cào cả lên. Nếu công ty đóng cửa thì hàng trăm nhân công sẽ thất nghiệp.
“Chúng ta vẫn còn một khoản tiền!”, Mạc Phong khoanh tay trước ngực cười nói.
Như nắng hạn gặp mưa rào, mọi người đột nhiên tươi tỉnh hẳn lên.
“Có cách gì vậy?”, Mục Thu Nghi lúc này đã đứng ngồi không yên, sốt ruột hỏi.
Mạc Phong dậm dậm chân lên sàn nhà cười gian nói: “Thế chấp tòa nhà này, tòa cao ốc của tập đoàn Kim Tư Nhã cao như vậy, thế chấp để vay hai mươi tỷ cũng không thành vấn đề!”
“Cái gì?!”
Đám người kia đứng phắt dậy.
Đến Mục Thu Nghi hai mắt cũng đờ đẫn hỏi lại: “Thế chấp tòa nhà này?”
“Nếu đối phương đã dám chơi kiểu một ăn cả ngã về không thì chúng ta cũng không thể lùi bước. Nếu bỏ cuộc lúc này thì những nỗ lực lúc trước đều đổ sông đổ bể!”, Mạc Phong gật đầu khẽ nói.
Anh cũng biết tòa cao ốc này là tất cả của Mục Thu Nghi. Nếu không phải Mục Thu Nghi đã quen anh lâu như vậy thì cô cũng sẽ nghĩ anh đang cố tình ám hại cô, hoặc anh là gián điệp do đối thủ cài vào.
Nếu vố này mà thua thì Mục Thu Nghi mất tất cả: không nhà, không nghề nghiệp.
“Là một cán bộ lão thành của công ty, tôi không đồng ý!”, một người đàn ông khoảng chừng hơn năm mươi tuổi giận dữ đập bàn quát.
Những người khác cũng đứng dậy, thi nhau phản đối.
Lúc này, giám đốc Kim nãy giờ vẫn im lặng chợt quay đầu lại mỉm cười nói: “Mọi người đều đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, hẳn ai cũng biết muốn đạt được lợi ích lớn thì luôn phải mạo hiểm! Hiện giờ nếu chúng ta thỏa hiệp thì chắc chắn sẽ thua hoàn toàn, cho nên bắt buộc phải cược thêm một lần nữa. Tôi không có nhiều tiền, ở đây chỉ có khoảng hơn hai tỷ do tôi tích cóp mấy năm nay!”
Một giám đốc mà có thể tùy ý lấy ra hơn hai tỷ? Bình thường đi làm thì lương cũng chỉ có hơn hai chục nghìn tệ, dù có tích cóp một năm cũng chỉ được hơn hai trăm nghìn tệ. Nhiều nhất nếu tính thêm cả tiền thưởng cũng chỉ khoảng bốn trăm nghìn tệ.
Muốn kiếm được hàng trăm triệu tệ thì chỉ có một cách: đi mượn ông trời! Nếu không thì đào đâu ra?
Mạc Phong khẽ chọc Tống Thi Vũ đang đứng bên cạnh rồi hỏi: “Giám đốc Kim này có thân thế như nào vậy? Sao lại giàu thế?”
“Chức giám đốc của cô ấy ở công ty chỉ là cái danh thôi, thực ra bên ngoài người ta còn là chủ tịch của năm công ty khác. Hơn nữa, những công ty đó đều hợp tác với tập đoàn chúng ta! Anh có chắc chắn không đấy? Anh đang đào hố cho Thu Nghi nhảy vào sao?”, Tống Thi Vũ lườm anh một cái hằn học nói.
Rất nhiều người đều nghĩ Mạc Phong đang cố gài bẫy Mục Thu Nghi.
Mạc Phong vẻ mặt vô tội đáp: “Tôi bị ngu sao? Chẳng lẽ lại đào hố cho vợ mình nhảy vào?”
“Ai biết được, nhỡ đâu anh là gián điệp của đối thủ?”
“… …”
Mục Thu Nghi cũng rơi vào trầm tư rồi nói: “Thông báo với các ngân hàng quốc tế tại Giang Hải!”
“Nhưng… chủ tịch…”
“Thế chấp! Thế chấp tất cả!”
“… …”
Mạc Phong lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn ngắn rồi gửi đi. Mục Thu Nghi đang căng thẳng nhìn thấy tin nhắn của anh thì mới dịu đi vài phần.
“Anh nuôi em!”
Ba chữ đơn giản ngắn gọn này lại cho người khác sức mạnh vô cùng lớn lao vào thời khắc quan trọng như thế này.