Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 883

Lúc này ở phía không xa đột nhiên có năm người đi tới.

“Cung!”

“Thương!”

“Giác!”

“Chủy!”

“Vũ!”

“Ngũ đại môn chủ xin bái kiến thiếu chủ!”

Năm người này cung kính quỳ lạy hành lễ trước mặt Mạc Phong.

Họ ăn mặc trông rất kỳ lạ, có người trông rất lôi thôi lếch thếch, đang đeo một chiếc tạp dề. Có người lại mặc một bộ âu phục cách tân. Thậm chí trong đó còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhìn bên ngoài có vẻ cũng chỉ tầm tuổi Mạc Phong.

“Mọi người gọi tôi là gì cơ?”, Mạc Phong ngạc nhiên hỏi lại.

Mấy người kia lại chắp tay cung kính gọi lại hai tiếng “thiếu chủ”.

Mạc Phong nhìn lại cây sáo trong tay mình. Tại sao hôm nay anh thổi khúc nhạc đằng sau lại không giống như khúc nhạc lần trước? Còn nhớ lúc anh thổi sáo ở Yến Kinh đã triệu tập được rất nhiều người, vậy mà lần này chỉ có năm người?

Điều này khiến anh khá ngạc nhiên, rốt cuộc “Ngũ Âm Lục Luật” mà mẹ anh để lại còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật bên trong?

Vù!

Trên đỉnh ngọn cây cũng xuất hiện một cô gái thân thủ nhanh nhẹn uyển chuyển. Người đó có thể đứng trên ngọn cây bằng một chân. Mà cành cây cô ấy đứng chỉ to chừng ngón út. Khinh công của cô gái này quả thực vô cùng lợi hại.

Mặc dù Mạc Phong cũng có thể đứng lên đó, nhưng không thể nào giữ thăng bằng tốt như vậy. Khinh công là lĩnh vực mà anh kém nhất.

Cô gái này đeo mạng che mặt nên không nhìn rõ dung mạo. Nhưng với vóc dáng kia thì đây chắc chắn là một đại mỹ nhân.

Mấy người kia nhìn thấy cô gái mặc đồ trắng này xuất hiện thì lập tức quay lại, khụyu gối chắp tay kính cẩn nói: “Kính chào Âm Hậu!”

“Âm Hậu?”, Mạc Phong nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn người kia. Ánh mắt hai người chạm nhau, cũng không biết tại sao nhưng Mạc Phong cảm giác ánh mắt kia rất quen, như thể đã từng gặp ở đâu đó rồi.

Người phụ nữ đeo mạng che mặt trắng giẫm nhẹ lên cành cây lấy đà tung mình lên không trung, dáng người uyển chuyển xoay vòng trên không, bộ váy thướt tha cũng tung bay đẹp như một đóa hoa sen trắng.

Mạc Phong bất giác nhìn xuống dưới lớp váy kia, người phụ nữ váy trắng đáp xuống ngay trước mặt anh.

“Thiếu chủ! Có phải em thay bộ quần áo khác là thiếu chủ đã không nhận ra rồi không?”

Mạc Phong vừa nghe giọng nói này thì vẻ mặt như đông cứng lại, anh hỏi: “Lẽ nào cô là…”

“Đúng vậy! Chính là em!”

Cô gái kia tháo mạng che mặt xuống, một khuôn mặt với những đường nét tinh tế, đẹp như tượng tạc hiện ra trước mắt Mạc Phong.

Người đó không ai khác mà chính là… Nhược Hi!

“Đúng là em rồi! Lẽ nào em là…! Người của nhà họ Mạc?”, Mạc Phong ngạc nhiên đến khó thốt nên lời.

Nhược Hi gật đầu khẽ mỉm cười đáp: “Không sai, em không chỉ là người nhà họ Mạc mà em còn…”

Nói đến đây thì Nhược Hi ghé sát lại thì thầm bên tai Mạc Phong: “Em còn là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà họ Mạc!”

Phụt!

Mạc Phong nghe xong thì sặc cả nước bọt, con dâu nuôi từ nhỏ?

Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì thế này?

“Con dâu nuôi? Ai quyết định chuyện này vậy?”

Thấy bộ dạng hoảng hốt của Mạc Phong, Nhược Hi phì cười đáp: “Mẹ anh!”

“Mẹ anh hai mươi năm trước đã định sẵn hôn sự cho anh sao?”

“Đúng vậy!”

“… …”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK