Chương 858
Con dao được vất ngay trước mặt Tô Đại Cường, ông ta ngẩn người ra, có lẽ cũng không thể ngờ Tô Nguyệt lại tuyệt tình như vậy.
“Cháu…! Dù gì bác cũng là bác Hai cháu, chúng ta là người thân máu mủ ruột già đấy! Hồi cháu còn nhỏ bác còn mua cho cháu không biết bao nhiêu đồ ăn, đồ chơi!”
Người phụ nữ hống hách ban nãy giờ thấy thời thế thay đổi thì cũng sà tới kéo tay Tô Nguyệt. Thế nhưng Tô Nguyệt đã hất tay ra một cách phũ phàng.
“Ai da, cô bé ngày nào giờ lớn thế này rồi nên không muốn qua lại với mấy người họ hàng chúng tôi nữa phải không? Cũng trách bọn bác quanh năm bận bịu bên ngoài đến quên luôn cả việc phải duy trì các mối quan hệ họ hàng! Nếu cháu có thể tha lỗi cho hai bác, bác bảo đảm sau này sẽ đối xử với cháu như con gái mình!”, người phụ nữ kia tỏ vẻ ấm ức thở dài nói.
Nếu không phải đã biết trước hai kẻ này đều không tốt đẹp gì thì Mạc Phong có lẽ đã bị những lời có cánh của họ lừa gạt rồi thuyết phục Tô Nguyệt tha thứ cho họ cũng nên.
Thế nhưng trên đường đến đây, Tô Dương đã kể cho anh nghe rất nhiều việc, còn kể cả việc bác Hai của mình đã đuổi Tô Nguyệt đi như thế nào.
Hiện giờ nhìn lại thì hai người này đúng là trời sinh một cặp. Với tài năng này mà không đi làm diễn viên thì phí của trời!
Tô Nguyệt cũng tức đến nỗi hạn hán lời. Vốn dĩ trước đó bị tiêm thuốc an thần, cơ thể vẫn còn chưa hồi phục trở lại.
Nếu không cô đã lao lên phía trước cho họ một bạt tai!
“Mạc Phong!”, cô quay đầu nhìn Mạc Phong, nói bằng giọng ấm ức.
Trong giọng nói đó còn có vẻ nũng nịu, không ít người nghe xong mà nổi cả da gà. Trước đây là nữ thần băng giá, thế mà giờ biến thành em gái nũng nịu. Sự thay đổi này quả thực thật khó để chấp nhận.
“Khụ khụ! Sao vậy?”, Mạc Phong giả vờ ho vài tiếng để giấu đi sự ngượng ngùng trong lòng.
Tô Nguyệt túm lấy tay anh lắc qua lắc lại.
Mạc Phong vội vã gật đầu đáp: “Được được được, tôi giúp cô là được chứ gì!”
Sau đó anh quay đầu nhìn trưởng mấy tông nhánh trầm giọng nói: “Cho các ông cơ hội lấy công chuộc tội, đuổi hai người này ra khỏi nhà họ Tô cho tôi!”
“Ha ha ha ha, việc này không cần tông chủ phải bận tâm, để tôi!”, một người đàn ông lực lưỡng ưỡn cái bụng bia ra rồi ha ha cười lớn.
Tô Đại Cường thấy mấy người đàn ông lực lưỡng kia đi tới thì vội vã nói: “Anh Mãng, hai chúng ta đã quen biết nhau…”
Bốp!
“Tôi với ông thì quen biết cái gì, đừng nói linh tinh, nói linh tinh tôi đánh chết ông đấy!”
Mạc Phong cũng làm như không nghe thấy, không nhìn thấy. Anh cũng biết lòng người là vậy, không có người trung thành tuyệt đối, chỉ có những người chưa đủ động lực để phản bội mà thôi.
Có lẽ trước kia Tô Đại Cường đã hứa hẹn khi cướp được những thứ trong tay Tô Nguyệt thì sẽ chia phần cho họ. Cho nên bọn họ mới đi theo ông ta, hùa vào bắt nạt một cô gái chân yếu tay mềm.
Bây giờ tình thế thay đổi, Tô Nguyệt có Mạc Phong chống lưng. Vậy nên đám người kia đổi phe cũng là điều dễ hiểu.
Tên lực lưỡng kia cũng không hề niệm tình mà túm lấy cổ áo Tô Đại Cường nhấc ông ta lên không trung, tay kia phất một cái.
“Ông muốn thế nào? Muốn tự mình đi ra hay để bọn tôi giúp?”, Mạc Phong khoanh tay cười nhạt hỏi.
Người phụ nữ kia cũng bị dọa cho hết hồn, co giò lên chuồn thẳng. Trước khi chạy còn không quên mang theo tấm thẻ ngân hàng lúc trước đưa cho Tô Nguyệt.
“Chồng ơi! Đợi em với!’ Nói rồi người phụ nữ kia nhanh chóng chạy ta ngoài.
Sau đó cả đại sảnh đã yên tĩnh trở lại, thậm chí bầu không khí còn có chút gượng gạo. Mấy người trong tông phái kia cũng không biết phải nói gì.
Bọn họ ban đầu tới đây là để gây sự, thế nhưng cuối cùng lại thành ra kết cục thế này.
“Vậy thì, e là cậu chủ Mạc còn có chuyện nên chúng tôi giải tán trước đây. Có gì cậu cứ liên lạc với chúng tôi qua điện thoại nhé!”, người đàn ông hói trên đỉnh đầu làm dấu gọi điện thoại rồi cười gian xảo nói.
Mạc Phong khẽ ngẩng đầu lên, mặt đăm chiêu đáp: “Được! Giải tán đi! Tôi mong các người suy nghĩ cho kỹ, tu tỉnh bản thân! Sau này nếu còn dám có ý đồ tạp phản như vậy thì tôi đảm bảo sẽ khiến các người phải ân hận vì đã sinh ra trên đời này đấy! Biết chưa hả?”
Mấy người kia run rẩy, liên tục gật đầu.