Chương 254: Ngành công nghiệp chất xám
Không biết bắt đầu từ khi nào, sức khỏe của Tô Thanh Hà ngày càng không được như trước, cứ hai ba ngày lại bị cảm, hơn nữa mỗi lần bị cảm là dường như cơ thể lại yếu đi.
Lúc trước khi rảnh rỗi, ông cụ Tô còn chơi đấm bốc, nhưng bây giờ đã hai tháng không thấy ông cụ vào phòng tập.
Ban ngày ông cụ cũng trở nên lờ đờ hơn, Tô Nguyệt đã nhiều lần hỏi ông mình là có cảm thấy cơ thể ông có chỗ nào không khỏe không, nhưng ông cụ chỉ nói là tuổi cao rồi nên cũng trở nên muốn ngủ nhiều hơn mà thôi.
Cho nên cô ta cũng không quan tâm lắm, hai ngày nay thân thể của ông cụ dường như càng ngày càng kém hơn.
Tầng hai, trong căn biệt thự nhà họ Tô.
Quản gia Trương Tường lúc này bước vào từ cửa với một bát thuốc Đông y.
“Ông chủ, ông uống thuốc rồi hãy ngủ!”, ông ta bưng thuốc bước vào trong phòng và khẽ nói.
Ông vụ Tô vừa định nằm xuống, thấy ông ta bước vào liền nở nụ cười: “Vất vả cho cậu rồi… Không biết gần đây thân thể này bị làm sao, cảm giác ngày càng không còn được như trước nữa, thuốc này có uống vào cũng vô dụng thôi. Xem ra tôi phải tìm cơ hội đến bệnh viện khám xem thế nào!”
“Ông đã ngoài bảy mươi tuổi rồi, cơ thể khó tránh sẽ xảy ra một số vấn đề. Ông cũng biết mấy cái bệnh viện rồi đấy, bị cảm lạnh cũng bắt ông nhập viện, hơn nữa thuốc Tây mãi mãi không thể bằng thuốc Đông y được. Trước đây không phải bác sĩ Đông y đã bắt mạch cho ông rồi hay sao? Nói rằng ông bị suy nhược, lá lách, gan và dạ dày bị tổn thương, đều là do lúc trẻ chém chém giết giết nên giờ để lại mầm bệnh. Cái ông cần là phải điều dưỡng, đến bệnh viện chưa biết chừng không những không chữa khỏi mà còn nghiêm trọng hơn ấy chứ!”, Trương Tường đưa bát thuốc Đông y qua, cười gượng nói.
Ông cụ Tô không hề nghi ngờ những gì Trương Tường nói. Dù sao tuổi cũng đã cao, những vết thương trước đó phải chịu bây giờ mới dần dần phát bệnh ra, ít nhiều cũng có liên quan đến nguyên nhân này.
“Gần đây nghe nói hội Thiên Long có chút bất ổn, xảy ra chuyện gì vậy?”, ông cụ Tô vừa uống thuốc vừa khẽ hỏi.
Trương Tường đứng sang một bên và thở dài: “Bây giờ tình hình không ổn định, ngành công nghiệp giải trí cũng đang chết dần.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, hội Hắc Long đã hoạt động mạnh mẽ ở Giang Hải, cướp đi rất nhiều công việc kinh doanh của chúng ta. Vì vậy nhiều khách sạn hoặc KTV đều không cần chúng ta phải giúp đỡ chăm nom nữa, điều này đã khiến thời gian này hiệu quả công việc của chúng ta liên tục giảm sút, thu nhập của nhiều anh em cũng ngày một ít hơn. Thời gian gần đây họ đang tranh cãi vì chuyện này!”
Kể từ khi hội Hắc Long đi theo Mạc Phong làm chuyện lớn kia, địa vị trên giang hồ của họ cũng tăng lên, nhiều tụ điểm giải trí cũng lựa chọn giải thể hợp tác với hội Thiên Long, thay vào đó là hợp tác với hội Hắc Long.
Đây có thể coi là sông có khúc người có lúc. Trước đây khi hội Thiên Long đang ở đỉnh cao, các băng nhóm nhỏ khác đều cầu mong có thể tồn tại dưới sự kìm kẹp của họ.
Đáng buồn nhất vẫn là hội Hắc Long, đến mức độ mọi người buộc phải ra ngoại ô thành phố kiếm tiền ở một số quán Internet và tiệm rửa chân, những ngày đó còn khó khăn hơn nhiều so với hội Thiên Long hiện tại.
“Chuyện này tôi cũng có nghe nói rồi. Giờ vốn dĩ kinh tế của Hoa Hạ cũng không được tốt lắm, mạnh thắng yếu thua, giờ hội Hắc Long đang lúc nổi như cồn, chúng ta cũng không cần phải xảy ra xung đột chính diện với họ!”, ông cụ đặt chiếc bát đã uống hết sang một bên và khẽ nói.
Dù sao nhà họ Tô đã đứng đầu Giang Hải lâu như vậy, không phải lúc nào cũng có thể ăn thịt được, quan trọng nhất là hội Hắc Long và Mạc Phong bây giờ rất thân thiết, giờ có muốn ra tay diệt trừ, e rằng cũng không phải chuyện đơn giản. Không nên vì chút chuyện này mà làm loạn cục diện.
Nhưng Trương Tường đang đứng ở một bên định nói gì đó: “Ông chủ…”
“Có chuyện gì cậu cứ nói đi, ấp a ấp úng chi vậy. Chúng ta đâu phải người ngoài, hà tất phải xa cách?”, Tô Thanh Hà xua tay, mỉm cười.
“Mọi người đang thảo luận về việc có nên tham gia vào một ngành công nghiệp chất xám nào đó để kiếm tiền hay không?”
Nghe vậy, lông mày Tô Thanh Hà lập tức oằn lại: “Câm miệng! Tôi đã nói rồi, chúng ta không được đụng vào những thứ đó! Nói với những người bên dưới rằng nếu ai dám động vào những thứ đó, hãy xử lý theo quy tắc!”
“Vâng…”
Sáng sớm hôm sau.
Như thường lệ, sau khi Mạc Phong dậy làm bữa sáng, anh đợi hai cô gái xuống ăn sáng.
Lúc đi làm, Tống Thi Vũ vẫn đưa cho Mạc Phong chìa khóa chiếc Mercedes-Benz S600 của cô, có vẻ như cô ấy đã quên mấy chuyện tối hôm qua, cô không ngớt cười đùa trêu chọc.
Khi đến công ty, Mạc Phong cũng bước vào phòng bảo vệ, anh vẫn đang tìm kiếm thông tin về một số dược liệu trên máy tính.
Gần đây có quả hỏa diễm được bán đấu giá ở khu vực tam giác Trường Giang, giá bán lên tới sáu triệu tệ!
Ban đầu, giá thành của loại quả này không cao như vậy, sau đó vì sản phẩm khan hiếm và quá trình chiết xuất rất khó khăn… Tiếp đó nó còn được giới thiệu là một số người đã tử vong sau khi hái cây thuốc này, loại thuốc này là một loại thuốc cường dương, không chỉ dùng làm thuốc dẫn mà nó còn là một vị thuốc giúp ích rất nhiều cho nam giới.
Các chuyên gia cho rằng ăn thứ này có thể khiến một người đàn ông trở vô cùng dai sức, nên giá cả ngay lập tức được thổi phồng lên.
Nếu một ngày nào đó các chuyên gia nói rằng ăn người quét rác có thể tráng dương, thì chắc là thứ đó sẽ được nuôi dưỡng nhân tạo mất!
“Wow! Cái này đắt quá …”, Mạc Phong khẽ thở dài khi lật xem tin tức trên đó.
Chỉ riêng dược liệu này đã có giá sáu triệu tệ, hơn nữa cũng không phải là loại dược liệu vô song gì, phía sau còn có mấy loại dược liệu quý hiếm, nếu phải dùng tiền để mua, chẳng phải sẽ là cái giá trên trời hay sao?
Tiền là thứ khốn nạn, khiến người ta càng nhìn càng thích thú!
Đang lúc đang nằm trên ghế lo lắng thì điện thoại trong túi anh đổ chuông.
“Alo! Ai vậy?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nghẹn ngào của một người phụ nữ trung niên: “Là cậu Mạc phải không? Tiểu Hải tỉnh rồi, cứ luôn miệng nói muốn gặp cậu!”
Nghe thấy vậy.
Mạc Phong đứng phắt dậy khỏi ghế: “Cô đừng rối, cháu sẽ tới ngay!”
Anh cúp điện thoại rồi vội chạy ra khỏi phòng bảo vệ, còn không kịp căn dặn gì.
“Này? Anh Mạc, anh đi đâu vậy? Buổi trưa anh có về ăn cơm không?”, Vương Bưu đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng của anh kêu lên.
Gã đã quen với chuyện này rồi, thời gian gần đây Mạc Phong cứ luôn mất hút như vậy.
Lúc này trong văn phòng tổng giám đốc.
Mục Thu Nghi vẫn luôn chăm chú vào sự biến động tỷ giá hối đoái trên máy tính.
Hơn nữa, mục tiêu của tập đoàn Kim Tư Nhã không phải ai khác, chính là nhà họ Châu.
Chỉ qua một đêm, cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã giảm năm điểm, trực tiếp tổn thất mất một trăm triệu tệ.
Nếu đoán không lầm, Trịnh Nghiên, người bị đuổi đi ngày hôm qua, bây giờ đã gia nhập nhà họ Châu.
Hiện giờ một số cổ phiếu đã liên tục giảm giá, nếu Mục Thu Nghi muốn ổn định giá trị thị trường của tập đoàn, chỉ có thể dùng tiền đập vào để giảm mức độ sụt giảm.
Nếu không, một số người sở hữu cổ phiếu thấy cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã sụt giảm sẽ lần lượt bán chúng, như vậy tổn thất sẽ càng lớn hơn.
Rõ ràng, thủ đoạn của nhà họ Châu là một cuộc chiến tiêu hao, cho đến khi tài chính của tập đoàn Kim Tư Nhã gần như tiêu hao hết, mới toàn lực tung ra một đòn.
Cốc cốc cốc…
Có tiếng gõ cửa.
“Mời vào!”
Tô Nguyệt lúc này mới từ ngoài cửa bước vào, còn ngáp một cái: “Tổng giám đốc, đây là sổ sách cổ tức cổ phiếu của Trịnh Nghiên, mời cô xem qua!”