Chương 217: Ra ngoài vẫn cứ là anh tài
Chất lượng nhóm người hâm mộ của mình thực sự khá tốt.
“Sao? Nữ thần của tôi đang yêu ư?”
“Người đàn ông này là ai, đừng có đứng gần vợ tôi như vậy?”
“Mọi người đừng đau lòng nữa, chưa biết chừng họ chỉ là bạn thôi, ai mà không có bạn khác giới kia chứ?”
“Ngoài mặt thì giả vờ ngây thơ như vậy, lại còn luôn miệng nói mình chưa từng yêu ai, chỉ biết lừa gạt tình cảm của đám đàn ông chúng ta!”
Phụt…
Dương Thái Nhi nhìn thế chợt bật cười.
“Cháu còn cười được nữa à! Có biết là để người của nhà họ Tưởng nhìn thấy thì sẽ như thế nào không?”, ông cụ tức giận trầm giọng nói.
Cô ta nhún vai cười hờ hững: “Cùng lắm là cháu không kết hôn nữa, có gì to tát đâu chứ, ai mà chưa từng yêu đương nọ kia!”
Dương Thái Nhi mong Tưởng Minh Xuyên vì chuyện này sẽ không kết hôn với mình còn chẳng kịp nữa là, có điều cô ta chỉ nghĩ thôi chứ không nói ra miệng.
Cho dù cô ta có nát bươm, Tưởng Minh Xuyên vẫn sẽ chọn kết hôn với cô ta, không phải vì yêu cô ta bao nhiêu, mà là vì điều kiện mà nhà họ Dương đưa ra quá hào phóng!
Giúp gia tộc họ Tưởng bước vào thế giới quân sự từ bây giờ! Đây là điều mà nhà họ Tưởng đã mơ ước từ rất lâu rồi, hiện giờ họ đã có tiền có thế, chỉ thiếu mỗi quyền lực!
Không có quân đội thì quyền lực ở đâu ra?
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Đồn cảnh sát Giang Hải.
Mạc Phong đang ngủ say sưa trên giường, những người còn lại đều nằm trên mặt đất, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Mặc dù lần này không bắt họ xuống tấn nhưng họ đã phải chống đẩy suốt đêm.
Tần Lam khẽ mở cửa, cô không khỏi mím môi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Quả nhiên kẻ ác có cách ác riêng của họ!
Những người bị nhốt ở đây cơ bản đều phạm phải rất nhiều chuyện ở bên ngoài, trước đó cảnh sát cũng đã quản lý họ một thời gian rất dài nhưng cũng không quản nổi. Họ vừa mới bước chân ra khỏi phòng giam thì phía sau chúng đã đánh nhau tung tóe cả lên rồi.
Nhưng sau khi nhốt Mạc Phong vào trong đó, toàn bộ phòng giam đều yên tĩnh, các phòng giam khác cũng không còn ồn ào nữa.
“Đừng ngủ nữa! Bảy rưỡi rồi đấy, mau thức dậy làm việc!”, Tần Lam cầm dùi cui gõ cửa, trầm giọng nói.
Nhóm người nằm trên mặt đất yếu ớt đứng lên, nhìn bộ dạng họ người nào người nấy có vẻ còn mệt hơn cả việc xuống tấn lần trước.
Dù sao Mạc Phong đến một đêm thì những người ở trong này cũng sẽ phải chịu khổ một đêm.
“Vẫn còn sớm, quát tháo gì chứ?”, Mạc Phong ngáp một cái, uể oải nói.
“Tám giờ rồi! Dậy đi!”, Tần Lam bước tới lật chăn trên người anh ra, cô chợt đỏ mặt, lập tức xoay người đi: “Này…Sao lúc ngủ không mặc quần hả?”
Đàn ông sẽ có phản ứng ở một mức độ nhất định vào buổi sáng, vừa hay lúc họ đang ngủ mơ mơ màng màng lại bị vạch chăn ra.
Mạc Phong từ từ che lại: “Không mặc quần có thể thúc đẩy tuần hoàn máu…Cô vừa nhìn thấy rồi đấy, dù sao cô cũng phải chịu trách nhiệm!”
“Đồ khốn kiếp…Thối tha không biết xấu hổ là gì! Mặc quần áo vào rồi mau đi ra, người nhà họ Châu đến rồi!”, Tần Lam tức giận hét lên, che mắt lại: “Sáng sớm này ra…, tôi phải đến bệnh viện rửa mắt thôi!”
Nhưng Mạc Phong quay người lại, xua tay nói: “Không đi đâu! Hoặc là bảo họ đến đây gặp tôi, hoặc là bảo họ quay về đi!”
“Này…anh là bị cáo, đừng có làm cao thế có được không? Sao người ta có thể đến đây gặp anh được chứ!”, Tần Lam nói không nên lời, thực sự có cảm giác như bị tên này đánh bại.
Mặc dù cô khác thích bộ dạng ngông cuồng bá đạo này của anh, nhưng tỏ ra ngầu thì cũng phải đúng hoàn cảnh chứ?
“Vậy thì tôi mặc kệ thôi, về phần giải quyết tôi như thế nào, đó là chuyện của mấy người. Cùng lắm ngồi tù hai mươi năm, thực sự không ổn nữa thì lại thêm cho tôi mười năm nữa là được chứ gì! Tiễn cảnh sát Tần ra ngoài!”, trong lời nói của Mạc Phong mang một chút cảm giác ngang ngạnh không chịu khuất phục.
Hắc Sát vội từ dưới đất bò dậy, nhìn Tần Lam khẩn cầu: “Cảnh sát Tần, cô ra ngoài trước đi, giờ tâm trạng anh Mạc không được tốt lắm!”
“Lại còn anh ta tâm trạng không tốt, tôi còn ôm cả một bụng tức đây!”, Tần Lam nhìn bóng lưng của anh, hét lên.
“Khụ khụ…”, Mạc Phong khẽ ho một tiếng.
Khiến cho Hắc Sát sởn gai ốc, vội vàng đứng lên khẩn cầu: “Coi như tôi cầu xin cảnh sát Tần đó. Cô cứ để anh Mạc nghỉ ngơi đã, cô ở đây không nể nang gì anh ấy, buổi tối lại là chúng tôi phải chịu khổ thôi…”
Một đại ca chợt khóc thút thít, giống như một cô con dâu bị bắt nạt.
Tần Lam nhìn Mạc Phong đang ngủ, buổi tối tên này chỉnh đốn bọn họ như thế nào, để đám tội phạm đầy hung ác này phải khiếp sợ như vậy!
“Hừ! Vậy anh cứ chờ bị phán quyết ngồi tù hai mươi năm đi!”
Mạc Phong đưa tay vẫy vẫy: “Đi thong thả, không tiễn nhé!”
“Anh……”
Tần Lam tức giận dậm chân, nếu không phải không đánh được tên này, cô thật muốn đạp cho anh vài phát.
Cô quay người bực bội bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Sảnh tiếp tân của đồn cảnh sát.
Châu Nhược Niên đang ngồi trên ghế đẩu hút thuốc.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót.
“Xin lỗi chủ tịch Châu! Tên đó không muốn ra ngoài, nói rằng nếu ông nhất định muốn tìm anh ta, thì vào trong mà gặp!”, Tần Lam từ cửa bước vào, bất lực nói: “Ông cũng biết rồi đấy, chúng tôi không thể cưỡng ép đối phương, cho dù là phạm nhân cũng có quyền của họ!”
Luật sư đứng cạnh Châu Nhược Niên không khỏi hét lên: “Thằng ranh đó thật quá đáng! Một bị cáo mà lại kiêu căng như thế!
Chúng tôi quyết định đưa ra xét xử ngoài tòa án, ba ngày sau đến tòa án Giang Hải để đưa ra phán quyết. Tôi là luật sư vàng vừa từ nước Mễ trở về, cho đến nay vẫn chưa từng bị thất bại. Anh ta ngồi tù chắc rồi!”
“Câm miệng!”, Châu Nhược Niên lúc này mới nhíu mày, trầm giọng nói.
Sau đó ông ta lịch sự cười nói với Tần Lam: “Vậy cô có thể đưa tôi đến gặp cậu ta được không?”
“Ông…ông có chắc là muốn đến nhà tù tìm anh ta không? Tôi không nghe nhầm chứ? Chủ tịch tập đoàn Châu Thị lại đi đến nhà tù tìm phạm nhân!”, Tần Lam cười khó hiểu nói.
Nhưng Châu Nhược Niên vẫn chỉ cười tủm tỉm: “Đúng vậy, tôi muốn gặp cậu ta!”
“Vậy đi cùng tôi đi!”
Tần Lam mở cửa, làm tư thế xin mời.
Lúc này trong tù.
“Anh Mạc, anh thực sự không ra ngoài sao? Nếu như nói chuyện đàng hoàng, có lẽ sẽ bớt được hai năm đấy!”, Hắc Sát ở bên cạnh anh nói.
Nhưng Mạc Phong đang nằm trên giường trở mình nói: “Câm miệng!”
Hắn vội bịt miệng không dám nói gì nữa.
Bước chân ngoài cửa càng lúc càng nhanh, hơn nữa có chút lộn xộn, hiển nhiên lần này không phải chỉ một người tới đây!
Rầm …
Cánh cửa được đẩy ra ngay lập tức.
“Đứng dậy!”, Tần Lam trầm giọng nói.
Mạc Phong đứng dậy ném cái gối xuống sàn: “Vẫn chưa chịu thôi đúng không? Đã nói là có chuyện gì thì đem ra tòa án mà xét xử rồi! Đừng có ở đây làm phiền tôi ngủ nữa! Cũng đừng có nói mấy lời kiểu như hối hận nọ kia, tối qua giữ lại cái mạng cho Châu Phi, tôi đã cảm thấy hối hận lắm rồi!”
Châu Nhược Niên sắc mặt hết trắng bệch ra rồi lại tím tái lại, dù sao ông ta cũng là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Châu, chỉ cần ông ta tức giận thôi là cả Giang Hải phải run sợ rồi, nhưng giờ trước mặt gã này lại không còn một chút uy lực nào.