Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 256

Cho nên hôm qua nghe bác sĩ nói câu này, Giang Tiểu Hải thậm chí đã muốn chết, nếu bị cắt cụt từ thắt lưng trở xuống, sau này lắp chân giả còn có ý nghĩa gì.

Bản thân không còn khả năng duy trì nòi giống nữa, điều này đã khiến Giang Tiểu Hải nảy sinh ý định tự tử.

Đúng lúc cậu ấy định đâm thủng động mạch lớn ở cổ bằng mảnh thủy tinh thì mẹ cậu ấy bất ngờ lao vào.

Có lẽ có một câu nói rất đúng, cho dù là tán gia bại sản, bị biến dạng, cắt cụt chi, thậm chí là bại liệt, người duy nhất trên thế giới này sẽ không bỏ rơi bạn có lẽ chính là mẹ ruột của bạn.

Đặc biệt là khi mẹ cậu ấy quỳ xuống trước mặt và cầu xin cậu ấy đừng tự tử, Giang Tiểu Hải lúc đó mới buông lỏng.

Kiến còn tham sống chứ đừng nói đến con người!

“Đội trưởng… Sau hôm đó cô ấy đã nói gì?”, Giang Tiểu Hải ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nói.

Mạc Phong khẽ vỗ vai cậu ấy cười: “Cô ta nói rồi, cô ta cảm thấy rất có lỗi với chú, cũng cảm ơn chú đã chăm sóc cô ta lâu như vậy. Giờ chắc là cô ta đã rời khỏi Giang Hải rồi!”

“Đi rồi thì tốt … Em từng nghĩ chúng em là người duy nhất của nhau, nhưng sau này em nhận ra hóa ra mình chỉ là một trong số những người đó của cô ấy!”

Trong chuyện tình cảm, ai có thể nói ai đúng ai sai được đây?

Mạc Phong ra khỏi viện.

Nhất thời anh không biết mình nên đi đâu.

Trở lại làm việc?

Nhưng bây giờ có một việc quan trọng hơn đi làm, chính là tìm dược liệu.

Vốn dĩ anh muốn hỏi Đàm Lão Bát xem ông ta có biết về kênh này không, những chuyện có thể giải quyết bằng tiền chỉ là chuyện nhỏ.

Chỉ sợ là một số dược liệu không thể mua được bằng tiền.

Hơn nữa thứ anh tìm kiếm không phải là những dược liệu bình thường mà đều là những dược liệu cực hiếm, kẻ xuất thân từ côn đồ như Đàm Lão Bát có lẽ sẽ không đạt được đến tầm cao như vậy.

Nhưng bây giờ người trợ giúp duy nhất mà anh có thể tìm được chỉ có Đàm Lão Bát thôi!

Mạc Phong đang đi dạo phố với chiếc điện thoại di động trên tay, anh muốn gọi điện cho Đàm Lão Bát, nhưng lại bấm tắt màn hình.

Anh cứ đi trên đường như thể hồn ma lang thang, bước chân vô định.

Trên bờ sông.

Anh ngồi trên ghế đá và ngẩn ngơ nhìn về phía xa xăm.

Anh thậm chí còn không biết mình đang nghĩ gì. Một số thứ trong quá khứ giống như những trang trình chiếu, được phát lại trong đầu anh hết cái này đến cái khác.

Kíttt…

Có tiếng phanh đột ngột sau lưng anh.

“Cứ tưởng là lúc nào anh cũng có thể cười vênh váo như vậy, hóa ra cũng có phiền não cơ đấy!”

Nghe giọng nói mê hoặc này, không cần quay đầu lại cũng đó là ai, không phải Từ Giai Nhiên thì còn ai vào đây nữa?

Mạc Phong ngồi ở bờ sông không quay đầu lại, chỉ cười nhạt nói: “Tôi cũng chỉ là một người bình thường, sao không thể có chuyện buồn phiền được chứ? Không phải cô Từ cũng thế sao? Nếu như không phải tâm trạng không tốt thì sao lại lái xe lượn lờ khắp nơi vậy chứ?”

“Vậy mà anh cũng nhìn ra được à, nhìn đám người trong nhà là tôi đã không muốn ở nhà nữa rồi, vậy nên ra ngoài hít thở không khí trong lành tí, hay là cùng lượn lờ đi?”, Từ Giai Nhiên mặc một chiếc váy đỏ, tháo kính râm ra và mỉm cười.

Khoảnh khắc đó!

Thực sự rất đẹp!

Đẹp đến mức khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải rung động trước nó, ngay cả khoảnh khắc Mạc Phong quay đầu lại nhìn cũng phải kinh ngạc.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu bớt võ vẽ đi thì tốt biết bao.

“Nếu như cô Từ đã có lời mời thì tôi cũng đành cung kính không bằng tuân lệnh thôi!”, Mạc Phong đứng lên nhún vai cười nói.

Hôm nay Từ Giai Nhiên đang lái một chiếc xe thể thao mui trần, cô ta đeo kính râm, mái tóc đung đưa theo gió, một tay điều khiển vô lăng, dường như cô ta muốn điều khiển vận mệnh của chính mình bằng một tay vậy.

Anh liếc nhìn Từ Giai Nhiên nhếch mép cười nói: “Có phải họ Từ các cô có quen biết rộng lắm hay không?”

“Sao hả? Muốn ở rể à?”, Từ Giai Nhiên ngập ngừng hỏi với giọng điệu cực kỳ quyến rũ.

Ở rể? Bước vào cánh cửa nhà họ Từ, e rằng là nơi bắt đầu của vực thẳm thì đúng hơn!

Mạc Phong vội vàng xua tay giải thích: “Cô nghĩ nhiều rồi, ngay cả người đẹp số một của Giang Hải tôi còn không cần, sao lại phải đến nhà họ Từ ở rể chứ? Nhà họ Từ mấy người có thứ gì mà tôi không có được sao?”

Từ Giai Nhiên cười nhạt, xem ra tên này không có hứng thú với tiền lắm!

Thật sự rất khó để ra tay khi một người không có điểm yếu!

“Vậy câu nói trước đó của anh là có ý gì?”, cô ta quay đầu lại, nghi hoặc hỏi.

Mạc Phong chống tay lên cửa kính xe: “Nhà họ Từ các cô có kiếm được dược liệu không? Dược liệu quý hiếm!”

“Nhân sâm có được coi là quý hiếm không? Tôi có một củ nhân sâm ba mươi năm tuổi trong tủ, nếu anh hôn tôi một cái, chưa biết chừng bổn cô nương thấy vui sẽ ăn trộm nó cho anh đó!”, Từ Giai Nhiên nhìn anh nhếch mép cười.

Người đàn ông mà mình càng không có được thì mình lại càng muốn có được.

Một củ nhân sâm ba mươi năm tuổi đã được bán với giá hàng triệu tệ rồi, một cảnh tượng hiện lên trong đầu cô ta, đó là cô ta đã bí mật về nhà để lấy nhân sâm cho anh chàng này.

“Thôi bỏ đi, tôi chả thèm loại dược liệu rẻ mạt như nhân sâm, vậy nên cũng không cần phải hôn cô!”, Mạc Phong phất tay cười nhạt.

Điều này khiến Từ Giai Nhiên đột nhiên muốn đập cho anh một trận.

Hôn cô ta một cái là điều mà nhiều người đàn ông không thể mơ tới, nhưng anh chàng này lại chê bai.

Trong mắt anh, nhân sâm ba mươi năm lại rẻ mạt đến thế sao?

Nếu không phải hiểu biết nhất định về Mạc Phong, cô ta thật sự sẽ đạp anh ra khỏi xe vì tên này có thể khoe mẽ ở khắp mọi nơi!

“Vậy thì anh muốn loại dược liệu nào?”, Từ Giai Nhiên trừng mắt nhìn anh, cúi đầu lẩm bẩm một mình: “Không tâm lý gì cả, đáng đời chỉ có một mình!”

Tuy rằng Từ Giai Nhiên lẩm bẩm, nhưng Mạc Phong vẫn nghe được: “Không tâm lý là đúng, nhưng mà tôi..!”

Tuy cố nén cười nhưng khóe miệng cô ta vẫn hơi nhếch lên.

“Mặc dù tôi không biết anh muốn dược liệu gì, nhưng tôi biết một người rất mê dược liệu. Có lẽ có thể giúp được cho anh!”, Từ Giai Nhiên chớp chớp đôi mắt đẹp và cười xấu xa: “Nhưng người đó tính khí không được tốt lắm, chưa chắc có thể gặp được!”

Mạc Phong nghe vậy không khỏi phấn chấn hẳn lên, mê mẩn dược liệu, điều đó có nghĩa là người ta tinh thông nhiều loại dược liệu và có thể sẽ có những phát hiện mới.

“Vậy thì còn chần chừ gì nữa, mau lên đi. Tính khí người ta không tốt phần lớn là có bệnh, đánh cho một trận là xong!”

Từ Giai Nhiên lái xe đến một nơi cực kỳ hẻo lánh ở ngoại ô Giang Hải, xung quanh là những ngôi nhà bằng đất.

Về cơ bản, đó là phong cách của những năm 80.

Hơn nữa, khắp nơi đều hoang tàn, cỏ dại mọc um tùm, xung quanh không có người qua lại. “Mấy năm rồi tôi không đến đây, tại sao nơi này lại trở nên hoang tàn như vậy?”, Từ Giai Nhiên chậm rãi lái xe và khẽ nói.

Mạc Phong cũng nhìn xung quanh: “Cô chắc chắn là ở đây có người sống sao? Tôi thấy ngôi nhà đã hoang tàn từ lâu, cô không nhớ nhầm đấy chứ!” “Tôi đi ngang qua đây từ nhiều năm trước rồi, trong nhà của một ông già khắp nơi đều là dược liệu, có rất nhiều dược liệu tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ. Đã lâu như vậy rồi, cũng không biết có còn ở đây nữa hay không?”, cô ta gãi gãi đầu, cười với vẻ bất lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK