Chương 486
Người đàn ông trung niên kia cũng ngắn người, đây là lần đầu tiên con gái nổi cáu với ông ta, còn vì một người đàn ông nữa chứ.
“Con! Con tin cậu ta thế cơ à? Cậu ta có chỗ nào đáng tin chứ?”
Bạch Như Nguyệt hơi ngước mặt lên, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ kiên định: “Chúng ta là thương nhân, làm chuyện gì cũng phải lường trước nguy hiểm! Bồ nghĩ con sẽ làm những việc mà mình không nắm chắc à? Con có thể ký hợp đồng máy chục tỷ trong nháy mắt, nhưng con sẽ không lấy mạng sống của em trai ra đùa đâu!”
Hai chị em rất thân thiết, bằng không em trai đã không lao ra chắn cho cô ấy vào giây phút quan trọng rồi.
Nếu con gái họ đã nói thế, đương nhiên họ đành giữ im lặng thôi.
Lúc này, trong phòng.
Để dễ châm cứu hơn, Mạc Phong đánh ngắt thiếu niên.
Tác dụng của Thanh Phong đan quả là rất mạnh. Khi châm cứu, rất khó để tìm đúng huyệt vị, hơn nữa hình như huyệt vị này còn có sự dịch chuyển, rất khó đâm trúng.
Đúng lúc kim bạc đâm vào, một tiếng tinh bỗng vang lên!
Tức là trong người thiếu niên có một luồng năng lượng mạnh mẽ, khiến kim bạc rung lên rồi phát ra tiếng vang này.
Năng lượng của đan dược quá mạnh, đối với một thiếu niên trẻ tuổi, hơn nữa cơ thể cũng không quá cường tráng, có lẽ cậu ta rất khó vận dụng năng lượng này.
Do đó mới cần Mạc Phong châm cứu hỗ trợ, anh đâm kim vào huyệt Quan Nguyên sau lưng cậu ta rồi rót nội lực vào, dẫn dắt luồng khí hỗn loạn trong cơ thể thiếu niên.
Trước đó hơi thở của cậu ta rất mong manh, còn bây giờ thì quá hỗn loạn, cần chậm rãi khơi thông bằng châm cứu!
Một lúc lâu sau, tĩnh điện do Thanh Phong đan tạo ra lại xuất hiện, hình như có thứ gì đó đang ngăn cản nội lực của Mạc Phong.
Kim bạc cũng rung bần bật, rõ ràng sắp không chịu được nữa.
Vèol Mắy cây kim bạc bắn ra ngoài, đâm vào tường, đèn, tủ, cửa kính…
Rằm rằm!
Trong phòng truyền đến tiếng nổ vang.
Bạch Như Nguyệt lập tức đẩy cửa vào, thấy phòng rối tung hết cả lên: “Dật Dật! Mạc Phong!”
“Tôi đây”, lúc này chăn trên giường bỗng nhúc nhích, Mạc Phong ngồi dậy.
Hồi nãy, luồng khí kia đã lật tung cả phòng lên.
Thiếu niên đang ngủ yên trên đất, hơi thở đều đều.
“Em trai tôi sao rồi?”, Bạch Như Nguyệt vội bước đến đỡ cậu ta rồi hỏi.
Cô ấy nhìn khung cảnh bừa bộn trong phòng, Thanh Phong đan đúng là bảo bối, nếu cô ấy uống rồi luyện hóa thành nội lực, có lẽ công lực sẽ tiến thêm một bậc.
Mạc Phong đứng dậy, nắm chặt lầy cổ tay thiếu niên, thử bắt mạch, lập tức nhíu mày: “Chuyện này! Sao lại thế? Vẫn không có hơi thở, không thể nào, rõ ràng hồi nãy tôi vừa cảm nhận được một luồng khí hỗn loạn, sao giờ lại mất chứ?”
Anh bỗng nhận ra, có vẻ em trai Bạch Như Nguyệt không bị thiếu một vía.
Thiếu niên mở mắt ra, câu nói đầu tiên của cậu ta khiến Mạc Phong suýt ngắt xỉu: “Mẹ, con muốn uống sữa! Con muốn uống sữa!”
Có lẽ trí thông minh của cậu ta không được như trẻ con 5 tuổi nữa rồi! Cùng lắm chỉ ngang với đứa bé 1 tuổi thôi.
“Chẳng phải Thanh Phong đan có thể chữa trăm loại bệnh ư? Tại sao em trai tôi vẫn chưa khỏi chứ? Hơn nữa… còn nghiêm trọng hơn hẳn!”, Bạch Như Nguyệt kinh ngạc nhìn Mạc Phong.
Thấy hành động của con trai khác thường, người đàn ông trung niên biết ngay trí thông minh của cậu ta lại giảm xuống. Trước đó cậu ta còn có thể giao tiếp đơn giản, nhưng bây giờ thì cứ bập bẹ, tựa như trẻ con 1, 2 tuổi mà thôi.
“Bố đã nói thằng nhãi này không đáng tin! Con cứ đòi tin cậu ta, giờ hay rồi, nghiêm trọng hơn rồi đấy!”
Mạc Phong day huyệt Thái Dương, chìm vào suy tư, rốt cuộc bước nào có vấn đề chứ? Chẳng lẽ cậu ta không bị cấy trùng à?
Nhưng tại sao ngay cả Thanh Phong đan và châm cứu cũng không thể ép trùng độc kia ra ngoài, chẳng lẽ phương hướng chữa trị của anh đã sai từ bước đầu rồi chắc?
Mạc Phong vô cùng thắc mắc, bắt chọt…
Anh nhớ đến lời nói trước đó của Bạch Doanh, một ngày trước khi rời khỏi Giang Hải, cô ta đã nói anh không thể bị cấy trùng, cho dù bất cứ trùng độc nào tiến vào cơ thể anh, một lát sau cũng sẽ bò ra rồi chết.
Chẳng lẽ máu anh có tác dụng đuổi trùng độc à?
“Để tôi thử lại xem sao!”, Mạc Phong lấy dao bướm ra, trầm giọng nói.
Người đàn ông trung niên lập tức bước đến trước mặt anh, dang tay ra, tức giận quát: “Cút! Cậu vẫn định hại nhà họ Bạch chúng tôi à? Cút ngay!”
Anh ngẩng đầu nhìn Bạch Như Nguyệt, nhẹ giọng hỏi: “Cô cũng không tin à? Thanh Phong đan kết hợp với châm cứu, không thể khiến bệnh tình nặng thêm! Có lẽ trong người em trai cô vẫn còn những thứ khác!”
Rõ ràng Bạch Như Nguyệt cũng đang xoắn xuýt, tuy cô ấy tin Mạc Phong, nhưng đúng là bây giờ bệnh của em trai cô ấy đã nặng hơn rồi.
“Bồ, để cậu ấy thử lần nữa đi!”
Người đàn ông trung niên quay đầu lại, trợn tròn mắt, quát lên: “Con vẫn tin cậu ta à?”
“Con tin!”, Bạch Như Nguyệt thản nhiên nói.
Mạc Phong thở hỗn hến, việc châm cứu hồi nãy đã tiêu hao một phần nội lực của anh, nếu không nễ tình Bạch Như Nguyệt tin anh như thế, anh đã quay đầu đi thẳng rồi.
Dù sao anh cũng đã cho em trai cô ấy uống Thanh Phong đan và chuyển lời thay lão già, bây giờ đi cũng không quá đáng.
“Chú Bạch, cho cháu thử lần nữa đi!”
Người đàn ông trung niên nhướng mày, trầm giọng nói: “Được! Tôi cho cậu thêm cơ hội, nếu bệnh của con trai tôi nặng hon, tôi sẽ hỏi tội cậu đấy!”
Ông ta nói rồi tránh đường, Mạc Phong chậm rãi bước đền, nắm chặt dao bướm trong tay.
VùI Ánh sáng bạc lóe lên.
Máu tươi chảy ra từ tay anh.
“Sao… sao cậu phải làm thế?”, Bạch Như Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Mạc Phong không trả lời mà nhỏ máu vào miệng thiếu niên.
Chỉ chốc lát sau, cậu ta không ngừng vặn vẹo người, sắc mặt cũng chỗ đen chỗ tím.
“Con ơi!”, người đàn ông trung niên lập tức hô lên kinh hãi.
Hình như tình hình càng tệ hơn rồi, ngay cả Bạch Như Nguyệt cũng nhíu mày, chẳng lẽ ngay cả thần y Quỷ Cốc cũng không chữa nồi cho em trai cô ấy ư?
Đúng lúc này.
Thiếu niên dần thôi giãy dụa, hơi há miệng ra, chỉ chốc lát sau, một con rết màu đen bò ra khỏi miệng cậu ta.
“Hả? Sao thứ này lại ở trong miệng Dật Dật?”, Bạch Như Nguyệt hô lên kinh hãi.
Sau khi rơi xuống đất, chẳng máy chốc, con rết kia đã chết queo, xem ra máu của Mạc Phong có thể khiến trùng độc sợ hãi.