Chương 268: Kẻ si tình bám đuôi
Dù lúc này Mục Thu Nghi không nhìn vào điện thoại di động của mình, cô cũng biết thị trường chứng khoán bây giờ như thế nào.
“Cô Mục, tôi muốn hỏi một chút… cô và Thượng… cô và cậu Mạc có quan hệ gì?”, Bazart tò mò nhìn cô rồi nói.
Ngay khi vấn đề này được đưa ra, khuôn mặt xinh đẹp của Mục Thu Nghi đã đỏ bừng lên.
“Anh ấy… có lẽ được coi là …bạn trai của tôi…, nhưng tôi chưa chính thức đồng ý với anh ấy. Đàn ông chẳng có ai là tốt cả, vì vậy tôi cần quan sát nhiều hơn!”
Bazart lắc đầu thản nhiên cười: “Cô thật hạnh phúc khi có được người đàn ông tốt như thế!”
“Tôi có thể hỏi về quá khứ của anh ấy không?”, Mục Thu Nghi tò mò chớp mắt.
Cô thực sự rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Mạc Phong và những gì đã xảy ra trong vài năm anh biến mất khỏi hồ sơ giấy tờ.
“Cô Mục, tôi thật sự xin lỗi, nếu cậu Mạc không tiết lộ những chuyện trước đây cho cô, cậu ấy ắt hẳn là có dụng ý của mình, vậy nên có những chuyện không nên biết thì sẽ tốt hơn!”
Mục Thu Nghi im bặt.
Cô đã đủ tò mò lắm rồi, đột nhiên lại nghe thấy Bazart nói như vậy, trong nháy mắt nó như thể sắp nổ tung đến nơi.
Đừng bao giờ nghi ngờ sự tò mò của phụ nữ mạnh mẽ đến mức nào, điều này sẽ khiến cô ấy thao thức vào ban đêm.
“Nhưng…ông cứ nói cho tôi biết đi, anh ấy quá bí ẩn khiến tôi cứ có cảm giác như đang sống trong đám mây mù vậy!”, Mục Thu Nghi nói một cách đầy mong đợi.
Bazart vẫn kiên định lập trường của mình: “Tôi xin lỗi, cô Mục, ở chỗ tôi, phản bội Thượng đế sẽ bị trừng phạt. Nếu tôi nói điều không nên nói mà chưa có sự cho phép, sợ rằng tôi chỉ có thể tạ tội bằng cái chết mà thôi!”
Hổ thẹn…
Không phải cô chỉ là muốn biết một số chuyện trước đây về tên đó thôi sao, sao lại nói nghiêm trọng như vậy chứ?
Vì Bazart không muốn nói nên đương nhiên Mục Thu Nghi cũng không hỏi nữa.
Sau khi ăn trưa xong.
Bazart nói rằng ông ta phải quay về rồi, nhưng điều khiến ông ta tiếc nuối đó là không gặp được ‘Thượng đế’ trong lòng mình.
Có thể một người bạn có thể nhìn thấy hàng ngày lại là một đối tượng mà người khác mong gặp cũng không gặp được.
Trước cổng trường trung học số một Giang Hải.
Trần Nhã mặc một chiếc váy trắng, chân đi đôi giày cao gót từ trong trường đi ra.
Đúng lúc này, sau lưng cô có tiếng bước chân.
“Cô Trần, đợi đã!”
Cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Chủ nhiệm Vương của phòng giáo dục.
“Ồ? Chủ nhiệm Vương tìm tôi có chuyện gì vậy?”, Trần Nhã nhìn người đàn ông trung niên với ánh mắt khó hiểu rồi mỉm cười hỏi.
Người đàn ông này có tiếng xấu khắp trường, tóm lại là thích dùng quyền lực để áp chế người thấp cổ bé họng hơn mình, quan trọng nhất là…ông ta vô cùng dê xồm!
Mặc dù đàn ông vốn thích phụ nữ đẹp, nhưng Chủ nhiệm Vương được liệt vào thành phần hèn hạ rồi.
Nghe nói ông ta từng lắp camera lỗ kim trong ký túc xá của sinh viên nữ, nhưng sinh viên này đã phát hiện ra và trình báo với nhà trường, ông ta đã nhét tiền riêng để xử lý êm chuyện này.
Chủ nhiệm Vương không những không bị đuổi mà cô bé đó còn bị buộc phải chuyển trường.
“Cô Trần, là như thế này. Không phải là cô đã đến đây được ba tháng rồi sao? Giờ có thể dạy chính thức được rồi, có điều phía nhà trường vẫn còn hơi nghi ngờ về năng lực cá nhân của cô. Thế này đi, tôi thấy cũng đã năm giờ chiều rồi, hay là chúng ta tìm nơi nào đó vừa ăn vừa nói chuyện nhé!”
Dù biết rằng người đàn ông này có sở thích về khía cạnh đó, nhưng dù sao Trần Nhã vẫn phải làm việc ở trường này, đắc tội với vị chủ nhiệm này, những ngày sau này của cô sẽ không được yên ổn.
Trần Nhã lúng túng cười: “Cái đó… Thôi được! Chúng ta đi ăn lẩu…”
“Lẩu có gì ngon đâu? Chúng ta đến Rose Heaven ăn bít tết đi!”, Chủ nhiệm Vương nhướng mày cười đểu.
Bít tết ở đó nếu hai người ăn, ít nhất cũng phải tốn khoảng một nghìn tệ, đây là một khoản chi tiêu khá lớn đối với thu nhập kinh tế hiện tại của Trần Nhã.
Còn chưa nói đến chuyện tiền bạc, Rose Heaven là nhà hàng cặp đôi. Hai người họ đến đó là ý làm sao?
Có điều cô đang định từ chối thì người đàn ông trung tuổi đã kéo tuột cô lên xe của mình.
“Chủ nhiệm Vương…chúng ta đến nhà hàng cặp đôi có vẻ không được hay cho lắm nhỉ?”, Trần Nhã ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt khó xử nói, cô muốn xuống xe nhưng lại sợ làm mất mặt ông ta, sau này lại phải chịu thiệt khi ở trường.
Người đàn ông trung niên lấy từ trong túi ra hai phiếu giảm giá: “Không sao đâu. Vừa hay tôi có hai vị trí ở đó, coi như cô giúp tôi dùng hai tấm phiếu giảm giá này đi. Dù sao thường ngày tôi cũng để ở nhà, sắp hết hạn rồi…”
“Được…thôi được…”, Trần Nhã cúi đầu đáp.
Vừa nhìn đã biết ngay người đàn ông này là một tay săn gái kỳ cựu.
Bất cứ khi nào phụ nữ muốn từ chối, ông ta đều đưa ra cho họ một lý do khó từ chối, khiến họ tưởng rằng người ta đi ăn với mình thực ra là mình đang giúp đỡ người ta chứ không phải là bị trêu ghẹo.
Phía sau chiếc Civic màu đen này có một chiếc BMW X3 đang đậu.
Mộ Dung Trầm Chương ngồi trong xe hung hăng vỗ tay lái: “Tiểu Nhã…em lại dám….tùy tiện lên xe của đàn ông sao?”
Hôm nay anh ta không lái chiếc Koenigsegg đó ra ngoài, vì nó quá bắt mắt, có lẽ cả Giang Hải này chỉ có anh ta là người duy nhất lái chiếc xe đó, đỗ ở cửa sẽ bị Trần Nhã nhận ra, vậy thì làm sao anh ta có thể làm một tên ngốc si tình bám theo sau nữa đây?
Sau khi nhìn chiếc xe Civic màu đen này rời đi, đúng vào lúc Mộ Dung Trầm Chương đang định đạp ga thì điện thoại di động trong túi anh ta vang lên.
Nhìn thấy cuộc gọi này khiến anh ta cảm thấy tồi tệ hơn, nhưng anh ta buộc phải trả lời.
Anh ta cố nở nụ cười: “Ông nội … ông có chuyện gì sao ạ?”
“Cháu ra ngoài mua bao thuốc…”
“Hả? Trở lại công ty bây giờ ạ? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vâng…”
Nhìn chiếc xe đã đi xa, Mộ Dung Trầm Chương đập mạnh tay lái: “Cố ý phải không? Tại sao đúng lúc này lại bắt mình về chứ?”
Nhưng anh ta không dám làm trái lời ông nội, anh ta vội lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Theo đuôi con xe biển số 85338 đó!”
“Vâng! Thưa cậu chủ!”, phía bên kia điện thoại gật đầu lễ phép nói.
Trong lúc bất lực, Mộ Dung Trầm Chương đành phải lái xe trở về.
Nhà hàng Rose Heaven.
Sau năm giờ chiều là thời điểm lượng người đổ về tương đối đông.
Tuy nhiên, Chủ nhiệm Vương vào và đi thẳng đến một chỗ, rõ ràng là ông ta đã đặt chỗ trước.
“Chủ nhiệm Vương chuẩn bị chu đáo quá nhỉ!”, Trần Nhã mỉm cười và nói đầy ẩn ý.
Xem như ông ta đã có chuẩn bị sẵn, cô cũng không phải là kẻ ngốc, cô chỉ là giáo viên dạy nhạc ở trường, cũng không phải là giáo viên bộ môn quan trọng lắm, đâu cần chủ nhiệm phòng giáo dục đích thân tìm mình bàn chuyện công việc.
Người đàn ông trung niên có vẻ hơi ngượng ngùng nói: “Là thế này, trước đây tôi đã gọi điện đặt chỗ, cô cũng biết địa điểm này nổi tiếng như thế nào rồi. Về cơ bản chỉ những người có quyền có thế mới dám tới đây thôi!”
Có quyền có thế?
Trần Nhã không khỏi thầm cảm thấy khinh thường, một chủ nhiệm phòng giáo dục lại tự coi mình là ông nọ bà kia, nếu như ông ta làm chức gì đó to tát thì còn huênh hoang đến mức nào nữa đây?