Chương 836
Đôi khi đàn ông sẽ đánh giá cao những người phụ nữ âm thầm hy sinh!
Giống như sự hỗn loạn chốn hậu cung trong một bộ phim cung đấu vậy, thực ra hoàng đế đều thấy rõ, nhưng lại thích những cô gái không tranh giành danh lợi.
Thương Hồng là một cô gái không muốn tranh đấu, nếu cô ấy muốn tranh giành, có thể nói không ai có thể đấu lại được cô ấy.
Mục đích của cô ấy không phải là chiếm hữu Mạc Phong, mà là ở bên cạnh anh một cách lặng lẽ.
Đằng sau mỗi người đàn ông thành đạt nhất định phải có một người phụ nữ âm thầm nỗ lực, cô ấy muốn trở thành người phụ nữ không đòi hỏi gì nhưng lại bỏ công sức ra nhiều nhất.
Vai diễn này có cả hạnh phúc và bất hạnh, về cái kết thì tất cả phụ thuộc vào cách mà người đàn ông đối xử với cô ấy như thế nào.
Sau khi rời khỏi phòng kinh doanh, việc đầu tiên Mạc Phong làm là đưa Tống Giai Âm trở lại công ty, sau đó anh gọi cho Đàm Lão Bát nhờ ông ta tìm một số nhân viên lắp đặt đến để trang trí nhà cô ấy.
Ngoại ô thì đúng là rẻ thật đấy, nếu là một người đàn ông thì không có gì đáng lo nhưng Tống Giai Âm là con gái, còn là một cô gái đẹp đêm hôm khuya khoắt đi về một khu hẻo lánh, vài dặm xung quanh đều không có người ở, các tài xế taxi cũng không muốn đến.
Thế mà một cô gái như Tống Giai Âm lại không sợ sống ở đó. Ngộ nhỡ đêm hôm khuya khoắt gặp phải một tài xế biến thái, há chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn sao?!
Tiền hết thì có thể kiếm thêm, nhưng nếu lỡ có tai nạn như vậy xảy ra thì bao nhiêu tiền cũng không bù đắp nổi.
Sau khi đưa cô đến công ty, Mạc Phong không trở về tập đoàn Kim Tư Nhã ngay lập tức, mà đi vào nhà kho, bỏ vào túi rất nhiều Bạch Phật Thủ rồi cất vào cốp xe.
Đã trở lại Giang Hải nhiều ngày như vậy, đã hứa với lão già đó sẽ mang cho ông ta dược thảo Bạch Phật Thủ, hôm nay cũng vừa vặn sắp đến thời hạn một tuần lễ rồi.
Khi đến chân ngọn núi hình chân gà kia, anh vác bao tải chạy vào núi.
Núi này không cao, đi mất nửa giờ đồng hồ đã đến, ngôi nhà tranh vẫn là ngôi nhà tranh khi đó, nhưng hàng rào xung quanh đã được thay mới, có vẻ chắc chắn hơn trước.
“Lão già!”
“Có ở nhà không?! Tôi mang đồ đến cho ông này!”
“Lão già?! Đại sư?!”
“…”
Giống như lần trước, hét gọi ở cửa vài tiếng vẫn không có ai bước ra cả.
Anh cầm bao tải, nhún người nhảy lên, nhưng khi đến hàng rào trên không trung, anh đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bị kéo xuống, quần của anh bị móc vào hàng rào rồi.
Loảng xoảng ——!
Rầm rầm ——!
Hàng rào vừa dựng lên đã bị anh kéo đổ xuống đất, không những thế cửa gỗ lần này cũng bị kéo đổ theo.
Lúc này trong nhà truyền ra tiếng chửi bới.
“Đệch–! Cụ nó, ai đấy, cái hàng rào ông đây vừa dựng lên đã làm đổ rồi, muốn chết phải không?!”
Người chửi không phải ai khác mà chính là bác sĩ Âm Dương Nghiêm Chính Phu!
Cánh cửa của ngôi nhà tranh được đẩy ra, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi đó.
“Lại là nhóc! Tôi nói chứ cậu cố tình phải không?! Cậu có biết một lần dựng lên khó khăn như nào không?! Có cửa không vào, nhất định phải nhảy ngược lên như vậy à?!”, Nghiêm Chính Phu lại cầm lấy cây gậy đã đánh Trương Phong lần trước và lao tới.
Mạc Phong nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, giải thích: “Đừng đừng, nghe tôi giải thích! Tôi tới đây là muốn đưa cho ông một thứ!”
“Tìm thấy Bạch Phật Thủ rồi?!”
“Đương nhiên! Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!”
“…”
Nói xong, anh đặt bao tải trên vai xuống đất và đổ hết ra ngoài.
“Một cây phiền phức quá, tôi cho ông một bao!”, Mạc Phong khoanh tay cười xấu xa.