Chương 891
Nhưng đặt quan tài trong nhà thì đây đúng là lần đầu tiên họ nhìn thấy!
Mọi người đi về phía sau thôn, chỗ này cũng khá bằng phẳng, có thể nghỉ ngơi một lát. Trương Phong đi tìm một ít củi khô đốt lửa, lấy từ ba lô một cái chậu nhỏ.
Hắn đổ đầy nước vào chậu rồi đun sôi, trong ba lô của Triệu Vô Cực có thức ăn nhanh như mì gói, thời điểm này mà còn được ăn món đó thì đúng là một điều xa xỉ.
“Mọi người thấy chuyện ban nãy thế nào? Giây trước còn là người sống sờ sờ mà giây sau đã ngủm củ tỏi. Và cả mấy cái linh vị đó nữa! Lẽ nào chúng ta đã chết rồi sao?”, Sở Nam Thiên đưa ra một loạt câu hỏi.
Triệu Vô Cực không nhịn được mà đập đầu Sở Nam Thiên một cái: “Nếu chúng ta chết rồi thì ai đang ăn đây hả? Đừng nói linh tinh, đây là trò bọn họ bày ra thôi, muốn chúng ta biết khó mà lui ấy mà! Ông tưởng là đi vào mười tám trại Nam Khương dễ lắm à?”
Mạc Phong liếc mắt nhìn Trương Phong đang im lặng hồi lâu, bình thường hắn là người nói nhiều nhất, nhưng lần này lại giữ im lặng.
“Nghĩ gì vậy? Tại sao không nói gì?”, anh đẩy vai Trương Phong, nghi ngờ hỏi.
Trương Phong cúi đầu suy tư một hồi, “Anh Mạc, anh có cảm giác chúng ta dường như lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm không? Tôi cứ luôn cảm thấy gần đây có thứ gì đó đang nhìn chúng ta, rất khó chịu!”
“Cậu là đạo sĩ, đến cậu cũng không biết chuyện thì sao chúng tôi biết được! Cậu xem, vừa rồi rõ ràng trưởng thôn đã chết rồi, vậy thì người xuất hiện trước đó là ai? Đây là ban ngày ban mặt, ma cũng xuất hiện được à?”, Mạc Phong vội vàng hỏi.
Hắn một tay chống cằm, khẽ gật đầu: “Đây hẳn là một phương pháp thủ thuật che mắt bình thường. Thực ra trưởng thôn chưa chết, có lẽ người nằm bên trong không phải là lão ta. Mục đích của việc này là khiến chúng ta bị áp lực tâm lý, muốn chúng ta biết khó mà lui! Nhất là vừa rồi anh Mạc mở cửa bằng kiếm, hẳn đã khiến bọn họ cảnh giác! E rằng thật sự rất khó để xông vào trong!”
Bốn người vừa ăn mì gói vừa nghĩ biện pháp đối phó, bây giờ vẫn là ban ngày, nếu đến đêm vẫn chưa tìm được lối vào mười tám trại Nam Khương thì họ đành phải rút lui.
Nam Khương vào ban đêm đầy nguy hiểm và kinh hoàng.
Nếu ban ngày không thể tìm thấy lối vào thì ban đêm còn rình rập nhiều nguy hiểm hơn nữa, thực sự quá liều lĩnh.
“Ôi dào, anh Mạc đừng có làm phiền tôi nữa, tôi đang bày trận xem bói đây này!”, Trương Phong vặn vẹo vai nói.
Mạc Phong ngẩn ra: “Điên à, tôi đang ở đây mà!”
Anh đang cách chỗ Trương Phong ít nhất ba mét.
“Vậy vừa rồi ai đụng vào tôi đấy?”
Lúc này, Triệu Vô Cực đứng lên nhìn về phía sau Mạc Phong và Trương Phong, kêu lên: “Cẩn thận phía sau!”
Hai người lập tức đứng lên, Mạc Phong còn chưa kịp phản ứng đã bị một sợi dây leo nhỏ quấn lấy.
“Cái gì đây!”
Trương Phong vội vàng lùi lại một bước: “Cây ăn thịt người! Anh Mạc, cẩn thận, dây leo này có độc!”
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên bật dậy lao ra phía bên này, nhưng Mạc Phong giận dữ hét lên: “Đừng qua đây! Cẩn thận kẻo vướng vào thứ này!”
Anh tập trung dương khí ở hai cánh tay, thanh kiếm Tàn Uyên ngay lập tức nhô lên khỏi đất.
Vù!
Ngay khi kiếm Tàn Uyên xuất hiện, những sợi dây leo quấn lấy anh nới lỏng ngay.
Những sợi dây leo bị chặt vẫn còn nằm co quắp trên mặt đất, số còn lại thì rụt vào trong với tốc độ cực nhanh.
Mạc Phong nhảy lùi lại, lộn mấy vòng trên không trung rồi hạ cánh một cách vững chắc trên mặt đất, dây leo cũng tiếp tục rụt nhanh về phía sau như có ý thức.
“Kết thúc rồi sao?”, Triệu Vô Cực nhìn quanh ngạc nhiên nói.
Trương Phong nhìn xung quanh: “Không đơn giản như vậy đâu. Cây ăn thịt người này hoặc là không ra tay, hoặc là nhất định phải nhìn thấy máu! Rút lui lúc này có lẽ là để mở đường tấn công trở lại! Tôi đã từng nhìn thấy loại cây này trong sách cổ, nhưng không ngờ rằng thôn nhỏ này lại có nhiều đến vậy!”
“Tôi cứ tưởng là cây hoè cơ!”
“Cả hai có một điểm chung, đó là tích tụ âm khí. Đám cây ăn thịt người này giết vô số người, trên cây có quá nhiều âm hồn không thể siêu sinh, lâu dần, đạo hạnh của đám cây này ngày càng trở nên lợi hại hơn!