Chương 756
“Em lạnh sao?”, Mạc Phong vừa hỏi vừa cởi áo khoác của mình khoác cho cô nói tiếp: “Kiên trì một chút, anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài!”
Mục Thu Nghi khẽ lắc đầu nói: “Không sao, nếu anh đã thích nghi được thì em cũng sẽ như vậy!”
Xung quanh tối tăm và ẩm ướt, thậm chí còn có chuột chạy qua chạy lại. Ánh sáng chỉ le lói chiếu vào. Có lẽ nhà tù này đã được xây từ cách đây mấy chục năm rồi, những thanh sắt đều han gỉ.
“Lẽ nào đây là nhà tù chết chóc còn lại sau hai trận chiến?”, Mạc Phong nhìn tứ phía rồi ngạc nhiên lẩm bẩm.
Trước đây anh đã nghe nói ở Yến Kinh có một nhà ngục cũ vẫn còn được sử dụng, nhưng chỉ vào được chứ không có ai ra được. Trong đó âm khí quá nặng, trong cuộc chiến loạn năm xưa, nơi đây phải chết tới hàng chục nghìn người, mỗi ngày đều có người bị đem đi xử bắn.
Hiện giờ nhà ngục này cũng được dùng để nhốt những tên tội phạm nguy hiểm.
Thậm chí bên trong còn có những dụng cụ hành hình từ thời xa xưa, xem ra phán đoán của Mạc Phong là chính xác.
“Nhìn ngó gì, đi mau!”, tên lính canh ngục bên cạnh thúc giục.
Sau đó, tên lính mở cửa một phòng giam bên lối đi rồi cho hai người họ vào đó.
“Cảnh cáo các người, buổi tối không được gây sự. Ai dám làm loạn thì chết với tôi!”, tên lính canh ngục quơ quơ cây roi trong tay rồi hằn học nói.
Lúc này, một người đàn ông ngồi trong góc sâu nhất của phòng giam trầm giọng nói: “Cút xa một chút!”
“Vâng vâng vâng…”, tên lính canh ngục vội vã gật đầu cúi người rồi quay lưng đi thẳng.
Mạc Phong không khỏi tò mò người đàn ông vừa lên tiếng rốt cuộc là ai mà lại khiến cả tên lính canh ngục sợ hãi như vậy.
Hai người họ vừa bước vào thì lập tức một chưởng từ trên đầu giáng xuống.
Cạch!
Một chiếc bàn gỗ đập vào vai Mạc Phong, vỡ vụn.
“Chậc chậc, đây là nghi thức chào đón người mới của các người sao? Người trẻ tuổi không nên đánh lộn như thế này. Cho dù không làm cho đối thủ bị thương, nhưng làm dập nát hoa cỏ xung quanh cũng không tốt mà!”, Mạc Phong xoay xoay khớp bả vai.
Bất luận thế nào anh cũng không để Mục Thu Nghi rời xa mình một bước.
Anh nhất định phải giữ cô trong phạm vi an toàn mà anh có thể bảo vệ!
Đúng lúc này, một người đàn ông vạm vỡ ngồi trong góc chậm rãi đứng lên. Mạc Phong nhìn rõ người đàn ông qua ánh đèn mờ ảo, trên mặt hắn có một vết sẹo rất sâu, gần như làm hỏng toàn bộ khuôn mặt.
Tóc tai thì thưa thớt, trông có vẻ như bị giam ở đây ít nhất phải bảy tám năm.
“Ha ha, người phụ nữ của mày?”
Mạc Phong ôm Mục Thu Nghi gật đầu: “Đúng vậy!”
“Cuộc sống của cậu em cũng thoải mái nhỉ, vào tù còn dẫn theo phụ nữ! Trông cũng được đấy!”
Người đàn ông vừa nói vừa đưa tay ra chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của Mục Thu Nghi.
Nhưng hắn còn chưa chạm được, Mạc Phong đã vung tay nắm lấy cổ tay đang duỗi ra của hắn.
“Người anh em làm gì vậy? Mày xứng sao? Chỉ cần mày có thể đỡ được ba chiêu của tao, tao sẽ nhận mày làm anh em”, người đàn ông đầu hói khịt mũi lạnh lùng.
Mạc Phong chắn Mục Thu Nghi ở phía sau, tay trái đặt ở sau lưng, tay phải chậm rãi duỗi ra: “Tao dùng một tay tiếp ba chiêu của mày!”
“Ha ha ha ha, một tay á? Bao nhiêu năm tao ở đây, mày là thằng ngông cuồng nhất đấy!”
Hắn lao tới không khác một con trâu rừng, khí thế không tồi, xem ra đúng là đã từng luyện võ, nhưng đáng tiếc!
Có lẽ là do thời gian ở trong nhà giam quá lâu, luyện võ ấy mà, đã tiến thì trình độ tăng vọt nhưng một khi thụt lùi thì chỉ có thể bỏ đi, lâu ngày không luyện chắc chắn sẽ bị mai một.
Lúc mới vào anh còn sợ là mình quá ngông cuồng, nhưng nếu dạy cho đám người trong này một bài học nhớ đời, mọi người đều đưa hết đồ ăn đồ uống ngon cho anh, thì đương nhiên không cần phải ra tay nữa.
“Mạc Phong, cẩn thận đấy!”, Mục Thu Nghi đứng sau lưng anh sợ hãi kêu lên.
Anh khoanh hai tay nhìn người đàn ông đang lao tới, thậm chí còn nhắm mắt lại.
Thấy vậy, đám người đứng xung quanh không khỏi bật cười.
“Ha ha ha ha! Thằng nhãi đó nhắm mắt luôn này, lúc trước nói thì hay lắm, không ngờ cũng chỉ là một thằng nhát gan!”
“Đại ca, cố lên!”