Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 239: Khó khăn thì sống, an nhàn quá thì chết

Gã cởi dây trói, khiêng thẳng Vương Kiến An bước ra khỏi cổng.

Bản lĩnh khác thì Vương Bưu không có, nhưng sức khỏe thì có thừa!

Mục Thu Nghi quay đầu lại nhìn mọi người: “Mọi người còn ngẩn ra đó làm gì vậy? Mau quay về phòng ban của mình đi!”

Tất cả mọi người chợt túa ra.

Vừa rồi còn có mấy chục người vây quanh cửa, trong nháy mắt tất cả đều đã bỏ chạy mất tăm mất dạng.

Lúc cô chuẩn bị rời đi, ánh mắt lướt qua người Mạc Phong.

“Này! Vợ, anh diễn kịch với em, em phải đưa thêm tiền cho anh đi!”

Mục Thu Nghi khịt mũi: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?”

“Đừng giả bộ, không phải bọn em đã sớm muốn loại bỏ giám đốc Trịnh đó hay sao? Rõ ràng vừa rồi không phải em giúp đỡ anh, mà là lợi dụng anh. Vậy nên em phải bồi thường cho anh phí tổn thất tinh thần! Hay là đêm nay…?”, Mạc Phong nháy mắt đầy xấu xa.

“Im miệng!”

Cô nhìn quanh một lượt rồi trừng mắt nhìn Mạc Phong: “Là anh tự mình đâm đầu vào! Đáng đời! Tôi muốn loại bỏ cô ta, nhưng…có hơi vội vàng quá rồi!”

Đúng là cô muốn loại bỏ Trịnh Nghiên, nhưng ít nhất cũng phải kiểm soát được thị trường châu Âu đã rồi mới bắt đầu hành động.

Nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, thật ra một phần lớn nguyên nhân vẫn là vì Mạc Phong.

Ngay cả bản thân Mục Thu Nghi cũng có vẻ buồn bực, tại sao vừa rồi lại ra tay giúp đỡ anh ta.

“Hay là … anh tìm người giúp em lo việc kinh doanh ở châu Âu nhé? Em yên tâm, anh không có hứng thú với công ty của em, sẽ không làm gì chuyện đó đâu!”, Mạc Phong dang tay cười khúc khích.

Nhưng cô khẽ lắc đầu: “Thôi, tôi vẫn nên tự tìm cách giải quyết thì hơn. Dù sao sau này công ty cũng phải do tôi lo liệu, cứ hễ có chuyện là anh lại giúp tôi giải quyết, ngược lại sẽ làm hạn chế năng lực của tôi!”

Đây chỉ là một lý do, lý do lớn hơn là Mục Thu Nghi phát hiện ra rằng dường như bây giờ bản thân cô càng ngày càng dựa nhiều hơn vào anh chàng này.

Anh ta cứ giống như Doraemon trong phim hoạt hình vậy, chỉ cần mình mở miệng là anh ta có thể làm tất cả cho mình, không có chuyện gì là không thể.

Nhưng Mục Thu Nghi rất sợ sau này cô thật sự sẽ càng ngày càng dựa dẫm vào anh, nếu một ngày anh đột nhiên rời xa cô, cuộc sống của cô sẽ rối tung cả lên!

“Cũng đúng, dù sao sau này kết hôn rồi, em phụ trách bên trong còn anh phụ trách bên ngoài. Vậy nếu như khi nào em không giải quyết được thì nói với anh!”, Mạc Phong một tay đỡ lấy cằm cô và cười thâm thúy.

Mục Thu Nghi trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt tức giận nói: “Ai muốn kết hôn với anh, không biết xấu hổ!”

“Vậy anh ra ngoài trước đây!”

Nói xong Mạc Phong đi thẳng ra cửa.

“Này, anh đi đâu đấy?”

Anh xua tay: “Bên chỗ Triệu Khải bận quá, anh phải ra ngoài giúp một tay!”

“Lại trốn làm! Anh đừng có lấy lương tháng này nữa!”, Mục Thu Nghi nhìn bóng lưng của anh kêu lên.

Mạc Phong cười với vẻ không quan tâm: “Không sao, dù sao anh cũng ăn đồ của em, dùng đồ của em, tiền đối với anh mà nói không có tác dụng gì lắm. Dựa vào khuôn mặt này của anh, ra ngoài cưa gái, gái nó cũng tranh nhau trả tiền đấy!”

Đám người nhìn lén trong phòng bảo vệ không khỏi thầm thán phục.

“Ăn bám mà anh ấy cũng nói được văn vẻ mới mẻ như vậy, thật bái phục!”

Lâm Quân Các ở Giang Hải.

Trong buổi sáng, riêng món bánh kẹp thịt đã có một hàng dài người xếp hàng, thậm chí khiến giao thông ở đây tắc nghẽn mất một lúc.

Hầu như không có ai gọi đồ ăn trong quán, tất cả đều gọi vài cái bánh kẹp thịt.

Những người già bình thường kén ăn, hôm nay cũng ăn đến hai cái!

Kẹt xe từ đầu phố đến cuối phố, đến nỗi Mạc Phong bắt taxi đến phải xuống ở bên đường.

Cả con phố xuất hiện một hiện tượng rất lạ.

Các quán ăn đầu phố và cuối phố hầu như không có ai vào ăn, quán ăn cách ‘Lâm Quân Các’ không xa thi thoảng lại có lác đác vài người vào trong.

Hầu hết họ đều xếp hàng chờ quá lâu để mua được bánh kẹp thịt, chờ đói bụng quá nên ghé vào quán gần đó ăn một chút.

Ai đã từng ăn món bánh kẹp thịt này rồi, nếu đi ăn quà vặt gần đó thì thật vô vị.

Vì vậy, hôm nay ngay khi nhà hàng này mở cửa, nhiều cửa hàng đã sắp phải đóng cửa rồi.

Có lẽ họ không ngờ rằng một cửa hàng tưởng chừng như bị ‘nguyền rủa’ lại bỗng chốc trở nên “hot” như vậy.

“Hôm nay làm sao vậy nhỉ? Không có ai cả! Bánh đó ngon đến vậy sao?”, một người phụ nữ trung niên chống nạnh bên vệ đường, trầm giọng nói.

Một người đàn ông trung niên ngồi trong phòng vừa uống một chút rượu vừa ngâm nga một bài hát nhỏ.

Người phụ nữ vừa đi lên liền ném ly rượu của ông ta đi: “Là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng uống rượu! Hôm nay chúng ta còn không có khách nào cả! Nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối tháng chúng ta sẽ phải đóng cửa mất!”

“Bà vội gì chứ? Cửa hàng đó đã bao giờ làm ăn phát đạt quá ba ngày chưa? Cứ chờ xem đi, chắc là cũng chỉ được hôm nay làm ăn tốt thôi, ăn bánh rồi cũng phải có lúc chán chứ? Cái quán ăn đó ấy hả, một tháng nay đã đổi hai chủ rồi, bình quân nửa tháng lại phá sản. Phong thủy quán ăn đó không tốt, bà không cần lo lắng. Cùng lắm coi như hôm nay nghỉ lễ đi!”, người đàn ông trung niên vẫn ngâm nga bài hát và rót đầy một ly rượu khác.

Điều này xem như ứng với một câu nói là gặp hoàn cảnh khó khăn thì sống, an nhàn quá thì chết, làm ăn mà thuận lợi quá thì sẽ không coi những người cùng nghề với mình ra gì nữa!

Không biết sau một tuần nữa biểu hiện của hai vợ chồng sẽ như thế nào!

Khi Mạc Phong đi đến quán ăn, đang định đi vào thì đã bị một ông chú túm cổ áo.

“Cậu nhóc! Phải xếp hàng!”

Anh vội giải thích: “Là thế này, tôi là chủ của cửa hàng này! Người làm bánh là anh em của tôi!”

“Bớt bớt lại đi! Tôi nói này, sao đám thanh niên các cậu không bịa nổi lý do đàng hoàng tí nhỉ? Không phải chỉ là muốn được nhanh chóng ăn bánh hay sao? Cho dù đó là anh em của cậu thì cũng phải xếp hàng sau tôi!”

Có hai thanh niên đang phì phèo thuốc lá ngồi xổm gần đó.

“Người anh em, anh bịa lý do này không ổn đâu! Chúng tôi đã thử dùng hết rồi, chẳng phải là vẫn không vào được hay sao?”

“Nhưng bánh này thơm thật, cái mùi đó tôi ngửi đã chảy hết cả nước miếng rồi!”

Mạc Phong cười không nói nên lời: “Tôi thật sự là chủ cửa hàng này mà…Bánh đó thực sự là người anh em của tôi…không tin tôi gọi điện cho họ!”

Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra và gọi, nhưng đổ chuông một lúc mà không có ai trả lời.

“Chết tiệt! Sao không nghe máy chứ! Triệu Khải đang bận cái gì vậy!”, anh cáu kỉnh nói.

Hai thanh niên đang hút thuốc mỉm cười và nói: “Thôi đi anh bạn! Tôi biết kỹ năng diễn xuất của anh rất tốt, nhưng anh cứ ngoan ngoãn xếp hàng đi!”

Mặc dù Mạc Phong đã dự trước là công việc kinh doanh này chắc chắn sẽ tốt, nhưng anh không ngờ việc kinh doanh này lại hot đến vậy.

Cửa bị chặn thậm chí không thể vào được!

Anh vốn nghĩ sẽ ăn bữa cơm trưa ở đây, kết quả là không ngờ… “Ê? Anh rể! Sao anh lại ở đây?”

Đúng lúc này, một giọng nói khá non nớt vang lên sau lưng anh.

Mạc Phong nhìn lại, đây không phải là thằng nhóc Tô Dương sao?

“Sao chú lại ở đây? Bây giờ không phải là giờ học sao? Chú lại trốn tiết rồi đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK