Chương 714
Mẹ kiếp, chữa bệnh mà còn bị giảm tuổi thọ, hơn nữa còn giảm hai mươi năm!
Nếu là người khác, chắc chắn Mạc Phong sẽ cho rằng họ nói phét nhưng ông cụ này anh nhìn là biết, chắc chắn là có bản lĩnh.
Vì tối qua Tiểu Vương còn không khác gì xác sống mà chỉ một lúc đã được ông ta cứu sống.
Điều đó đủ để chứng minh y thuật của ông ta rất cao siêu. Chính vì vậy Mạc Phong định tận dụng việc tìm Bạch Phật Thủ cho ông ta để kéo gần mối quan hệ. Như vậy không biết chừng sau này ông ta có thể giúp anh thật.
Sau khi tạm biệt ông cụ rời khỏi núi Tam Khai thì Tần Lam lái xe trở Tiểu Vương về nhà nghỉ ngơi đồng thời xin nghỉ nửa tháng cho cậu ta. Sau đó cô còn phải tới đồn xử lý vụ việc tử vong của cậu nhân viên kia.
Nào là tiền mai táng, và còn phải viết một bản báo cáo cho cấp trên. Với những chuyện xảy ra tối qua, cho dù Tần Lam có giải thích thế nào thì cấp trên cũng sẽ không tin. Thế những sự việc đã xảy ra, dù sao cũng phải viết gì đó trình bày lại.
Mạc Phong và Trương Phong thì đi tới Lâm Quân Các. Lâu lắm rồi anh không được ăn bánh kẹp thịt của Triệu Khải.
Công việc kinh doanh vẫn phát đạt như trước. Người xếp hàng từ đầu đường tới cuối đường. Việc buôn bán của những nhà hàng khác thì thê thảm tới mức không thể thê thảm hơn.
“Ấy, đội trưởng, sao anh lại tới rồi? Hôm nay không ở cùng chị dâu sao?”, Triệu Khải từ trong bếp đi ra cười đểu.
Trương Phong đứng bên cạnh bồi thêm: “Anh nói chị dâu nào! Nhiều chị dâu quá, không biết sau này có phải đánh số không nữa!”
“Muốn bị đòn phải không? Đúng ra tối qua không nên cứu cậu!”, Mạc Phong giơ nắm đấm định tẩn Trương Phong nhưng hắn né được.
Trương Hiểu Thiên vừa thu tiền vừa thở dài bất lực: “Hầy, cái cô nàng Bạch Doanh này bỏ đi cũng không nói một tiếng, đang lúc thiếu người nên tôi còn phải vừa đi dọn bàn vừa thu tiền đây này. Đúng là đầu tắt mặt tối!”
Nhắc tới Bạch Doanh là Mạc Phong bỗng cảm thấy chột dạ.
Không biết cô nhóc này lấy đá Tam Sinh làm gì? Rốt cuộc Nam Khương đã bị làm sao mà cô lại gấp gáp quay về không thèm nói tiếng nào như vậy.
Không những cô không chào hỏi mà đến cả hành lý cũng không mang đi.
“Được rồi, mỗi người rút năm trăm nghìn tệ mua xe đi. Thời gian qua mọi người đã vất vả rồi. Coi như đây là phần thưởng!”, Mạc Phong uống một ngụm nước đậu nành.
Trương Hiểu Thiên sà tới cười he he: “Đội trưởng, em thích một chiếc Porsche hơn tám trăm nghìn tệ…em muốn chiếc đó…”
“Cái thằng này, mua đi! Chúng ta là anh em sao phải nói như vậy chứ!”
“Ố yề! Vẫn là đội trưởng có nghĩa khí!”
“…”
Mạc Phong chỉ cười không nói gì. Tất cả đều là anh em vào sinh ra tử, anh thà chịu thiệt chứ không thể để họ giống mình.
“Chú đã muốn Porsche thì Tiểu Khải cũng đi mua Porsche đi. Tiền rút từ tài khoản của nhà hàng, giai đoạn vừa rồi chắc cũng được tiền chục triệu chứ nhỉ?”, anh ăn một miếng bánh kẹp thịt.
Mặc dù có một khoảng thời gian anh không ở Giang Hải nhưng vẫn nắm được tình hình của nhà hàng.
Đừng thấy đây chỉ là một tiệm bánh kẹp thịt mà coi thường. Lợi nhuận ròng mỗi này đều mấy trăm nghìn tệ, một tháng là mấy triệu tệ. Nhà hàng đã kinh doanh được gần hai tháng, không được chục triệu thì cũng phải được tám triệu.
Triệu Khải phất tay cười khổ: “Thôi ạ, em có chiếc xe điện là được rồi. Dù sao em cũng chẳng có người nhà, đội trưởng xem em là anh em, em tự nguyện làm ăn với đội trưởng, không có thù lao cũng không sao!”
“Chú nói vậy không đúng rồi. Càng là anh em thì càng phải rõ ràng. Nếu như anh lợi dụng các chú thì người ngoài sẽ coi anh là người như thế nào đây? Miếng cơm phải chia đều, mỗi người một chiếc Porsche, cứ quyết định vậy đi”, Mạc Phong đập bàn đầy hào khí.
Người không biết còn tưởng anh là cương thi đội mồ sống dậy.
Trương Phong cũng ghé sát tới cười xấu xa: “Hi hi, anh Mạc, tôi cũng muốn một chiếc. Porsche thì thôi, cho tôi một chiếc Bugatti Chiron là được!”
“Trời trời, cậu cũng biết lái xe à?”
“Không biết, nhưng tôi để đó làm màu cũng được mà!”
“…”
Cả đám người không khỏi chế nhạo Trương Phong.
Đúng lúc này, có một bóng hình xinh đẹp xuất hiện bên ngoài. Làn dà cô gái trắng nõn cùng với chiếc váy màu hồng bó sát cặp mông tròn trịa.