Chương 711
Thế nhưng ngay khi anh gập đầu gối thì có tiếng sét đánh ngang trời.
Ầm!
Ông ta lập tức chộp lấy cánh tay Mạc Phong và kéo lên: “Thôi thôi, chuyện quỳ tính sau đi!”
“Há há há, tôi đã nói rồi mà, người bình thường không thể chịu được cái quỳ gối của đế vương đâu!”, Trương Phong cười với vẻ đắc ý.
Mạc Phong cũng cảm thấy nghi ngờ Anh ngẩng đầu nhìn lên trời thì thấy mây đen giăng kín, hơn nữa những luồng sét cũng vẫn xẹt qua xẹt lại.
“Ông không cần tôi quỳ nữa thì có phải vẫn có thể cứu người không?”, anh nhìn ông cụ khẽ cười.
Ông ta chỉ biết lắc đầu bất lực: “Không đơn giản vậy! Người, tôi có thể cứu, nhưng cậu phải giúp tôi lấy được một thứ!”
“Thứ gì?”
“Bạch Phật Thủ!”
“Bạch Phật Thủ sao? Là loại dược liệu giống như hoa sen trắng đó hả?”
“Đúng vậy, chỉ cần cậu tìm được giúp tôi loại dược liệu đó thì tôi có thể cứu người cho cậu”.
“…”
Bạch Phật Thủ là một loại dược liệu vô cùng quý giá. Đến ngay cả nhà họ Diệp cũng có rất ít, thậm chí còn không có.
Công dụng của nó vô cùng thần kỳ, có thể làm thuốc, cũng có thể nghiền thành bột uống. Nghe nói người mặc bệnh ung thư mà được uống loại bột này thì chỉ cần một tháng sẽ khỏi hoàn toàn. Người tu đạo mãi không thể đột phá cũng chỉ cần uống nước bột hòa tan là có thể đột phá thành công.
Đây là một loại dược liệu quý giá hơn cả nhân sâm. Muốn tìm được một vài cây như vậy ở khắp nước Hoa Hạ này là một điều vô cùng khó khăn.
“Tôi đồng ý với ông. Chỉ cần ông chữa trị được cho người này thì tôi sẽ tìm cách mang Bạch Phật Thủ về”, Mạc Phong chắp hai tay sau lưng cười với vẻ ngông cuồng.
Nghiêm Chính Phu nhìn anh từ đầu tới chân: “Cậu chắc chứ? Cậu có biết loại dược liệu đó khó tìm tới mức nào không?”
“Dù có khó tới mức nào thì chỉ cần có thể là tôi cũng sẽ tìm về cho ông!”
“Vậy nếu cậu tìm hết cả đời thì sao, tôi quá rõ trò lừa đảo của đám người các cậu mà!”
“…”
Đúng là gừng càng già càng cay. Ông ta sợ tới lúc chữa khỏi bệnh cho người kia thì Mạc Phong lại nuốt lời.
Trương Phong cũng nhịn lắm: “Tôi nói này ông nội, ông sợ đủ đường như thế, nếu đợi bọn tôi tìm được thứ đó rồi ông mới chịu chữa bệnh thì có khi cỏ đã mọc xanh cả mộ nhà người ta luôn rồi!”
“Tôi cho cậu một tuần, hi vọng cậu có thể giữ đúng lời hứa!”, ông cụ nói xong bèn quay người rời đi.
Ông ta đi vào trong phòng, như vậy cũng là đã ngầm đồng ý giúp đỡ.
Tần Lam vội vàng đưa Tiểu Vương vào trong. Mọi người vốn định vào theo nhưng Nghiêm Chính Phu chặn họ và đóng rầm cửa lại.
“Cái ông già này, giấu gì mà giấu, nếu không phải nể tình ông ta đang cứu người thì tôi đã đập cho ông ta một trận rồi!”, Trương Phong tức giận.
Mạc Phong quay đầu nhìn hắn cười lạnh lùng: “Không phải trước đó cậu nói phải biết kiềm chế khi gặp ông ta sao, giờ lại bốc hỏa trước à?”
“Hầy, ai mà biết tính khi ông ta ‘khắm’ như thế, cứ như người ta nợ ông ta hai triệu tệ không bằng! Nhưng anh Mạc, Bạch Phật Thủ là gì vậy, khó tìm lắm à?”
“…”
Dù có nghĩ bằng phần dưới thì cũng hiểu rằng thứ đó khó tìm thế nào. Nếu mà dễ thì ông ta đã không đưa ra yêu cầu như thế.
Mặc Phong thở dài thườn thượt: “Cũng không phải quá khó, chỉ là những người từng trông thấy rất ít. Nghe nói Bạch Phật Thủ thích sống ở những nơi lạnh lẽo, có thể bào chế thành thuốc, cũng có thể ăn sống. Nó có tác dụng tăng cường sức khỏe, tăng tuổi thọ đối với người bình thường, và giúp người tu đạo dễ dàng đột phá trong thời gian ngắn.
“Thần kỳ vậy thì phải tìm ở đâu chứ? Ông cụ này thật biết làm khó người khác!”, Trương Phong bĩu môi bực bội.
Tần Lam im lặng khi nghe bọn họ trò chuyện. Một lúc lâu sau cô mới khẽ kéo ống tay áo Mạc Phong: “Bạch Phật Thủ trông như thế nào?”
“Nhìn nó giống hoa sen, có nhụy màu xanh lá, rễ cây màu tím, thường bị nhận nhầm là hoa sen tuyết, nhưng thực ra được gọi là Bạch Phật Thủ. Thường chỉ cần nhìn nhụy là nhận ra ngay!”, Mạc Phong vuốt cằm lên tiếng.