Chương 909
Triệu Vô Cực kéo hắn ra ngoài: “Không được, chỉ có cậu mới hiểu được trận pháp bùa chú. Nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ có cậu mới có thể phản ứng kịp. Vì sự an toàn, cậu nên ra ngoài cửa đi! Cậu cũng biết cổ thuật ở Nam Khương lắm thế nào mà, nếu chúng ta gặp kẻ thù vào ban đêm, chúng tôi còn không phát hiện ra được ấy chứ”.
“Tôi dựng kết giới ở cửa rồi, không sao cả, chỉ cần có người tới, tôi nhất định có thể phát hiện ra”.
“Không được! Chỉ cần chúng ta có thể sống sót trở về, tôi sẽ mời cậu đi thử giường nước ở câu lạc bộ, cho cậu chơi đã luôn!”
“Có thật không?!”
“Nhất định phải coi là thật! Tôi cũng sẽ sắp xếp cho cậu hai cô da trắng chân dài xinh đẹp nữa!”
“Chốt đơn!”
“…”
Mạc Phong lúc này không khỏi lắc đầu cười bất lực: “Hám lợi! Được rồi, mọi người cũng ở bên ngoài nghỉ ngơi thật tốt đi, quá nữa đêm tôi sẽ đến gác đêm!”
Sau khi thống nhất, Mạc Phong cũng vào thẳng phòng, buồn ngủ quá, cũng không có thời gian nói nhảm, ngã xuống giường cái là ngủ luôn.
Hôm nay, anh có một giấc mơ rất lạ.
Mạc Phong dường như nhìn thấy một con rắn nhỏ màu trắng rất xinh đẹp, lúc nào cũng vây quanh mình, dần dần biến thành dáng vẻ của Bạch Doanh.
Nhưng sau đó con rắn trắng đột nhiên lớn hơn, siết chặt lấy anh, thậm chí còn có cảm giác chết ngạt.
Giấc mơ này rất thực, cứ như anh đã thực sự trải qua vậy, Mạc Phong vậy mà thật sự đang dùng tay bóp cổ mình trên giường.
Hơn nữa càng bóp càng chặt!
Lúc này, kiếm Tàn Uyên trong túi của anh tự mình bay ra, hơn nữa còn biến thành kiếm.
Ngọc bội trong túi cũng lơ lửng trên không trung, toát ra ánh sáng chói mắt.
Bùm–!
Mạc Phong nhất thời mở mắt ra, hai tay bóp cổ cũng buông lỏng ra.
“Gì thế này?”, anh sờ lên cổ, vết lằn vẫn còn đó.
Nếu anh không buông tay, thực sự có thể bóp cổ mình cho đến chết.
Mạc Phong sờ sờ cổ, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này ngoài cửa có tiếng nói chuyện, giọng điệu khá lo lắng.
Anh nhanh chóng đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, thì thấy đám người Trương Phong đang đứng ở trong sân nhìn chung quanh.
“Sao vậy? Tại sao buổi tối mọi người không ngủ?!”, Mạc Phong nhìn hắn, khẽ quát lên.
Trương Phong quay đầu lại, nhanh chóng nói: “Anh Mạc, anh tỉnh rồi. Tôi vừa tát anh còn không tỉnh. Đã xảy ra chuyện rồi, không thấy Hoàng Doanh đâu nữa!”
“Không thấy?! Đi đâu rồi?!”
“Đám Triệu Vô Cực đã đuổi theo rồi, không biết có đuổi kịp không nữa”.
“…”
Mạc Phong sờ lên mặt, quả thật cảm thấy hơi đau rát.
“Cậu đánh tôi?!”
Trương Phong quay đầu cười ngượng ngùng: “Này, anh Mạc, anh không thể trách tôi được. Anh ngủ say quá. Lúc trước có tiếng sáo lạ vang lên, sau đó nhìn thấy Hoàng Doanh ngẩn người. Cô ấy đứng dậy bước đi ra khỏi cửa. Hét gọi cũng không tỉnh. Sau khi đánh ngất xỉu, cô ấy được đưa vào phòng, sau một lúc lại dậy! Lần này cô ấy trèo ra ngoài cửa sổ, thể lực của cô ấy có vẻ hơi khác so với trước đây, vượt quá người thường, đuổi theo không kịp!”
“…”
Giờ phút này, Mạc Phong ngẩng đầu nhìn trời, nhìn trăng, hẳn là hai ba giờ sáng rồi.
“Họ đi bao lâu rồi?!”
“Gần nửa giờ rồi, thật kỳ lạ, với thân thủ của hai bọn họ, đuổi theo một cô gái đâu cần lâu như vậy chứ nhỉ?!”
“Có chuyện rồi! Thu dọn đồ của cậu rồi mau đi thôi!”