Chương 264: Làm ngược lại
“Họ cố tình dụ em đổ tiền của công ty vào thị trường chứng khoán, vậy thì em sẽ tương kế tựu kế!”, Mạc Phong một tay chống má, ra vẻ chỉ đường dẫn lỗi: “Nâng cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã lên gấp mấy lần giá thông thường!”
“Cái gì …”, Mục Thu Nghi đứng lên nhìn Mạc Phong kêu lên: “Anh điên rồi sao? Vốn dĩ tiền đã ngày càng căng rồi, tiếp tục chi ra cũng chỉ có thể duy trì được khoảng một tháng nữa thôi, anh lại còn muốn nâng giá cổ phiếu rồi thu mua lại, như thế chúng ta không chống đỡ nổi nửa tháng nữa đâu!”
Phương pháp này khá rủi ro, hơn nữa số tiền cược đặc biệt lớn, nếu đối phương không mắc câu thì chẳng khác nào mất cả chì lẫn chài.
Mạc Phong duỗi tay ra mỉm cười nói: “Một tháng sau cũng là chết, nửa tháng sau cũng là chết. Có chết sớm hay muộn cũng chết. Thử đánh cược một phen, chưa biết chừng thực sự có thể xoay chuyển được tình thế!”
“Nhưng mà … mạo hiểm quá! Doanh thu của công ty hiện tại hơi eo hẹp. Nếu làm như vậy, chưa biết chừng các phương diện khác sẽ phát sinh vấn đề, đến lúc đó không thể lo được nữa!”
“Vậy thì đi mượn tiền! Lấy tập đoàn Kim Tư Nhã ra cá cược rồi vay năm tỷ tệ!”
Mục Thu Nghi nhìn anh chằm chằm: “Anh đang nghiêm túc đấy à?”
“Em nghĩ sao?”, Mạc Phong nhướng mày cười xấu xa.
Nghe ra có vẻ phù phiếm, nhưng những gì anh nói quả thực là những lời nói thật lòng.
“Nhưng… lỡ mất tất cả thì sao… nếu không lấy được năm tỷ tệ thì phải làm sao…”, cô cúi đầu như một đứa trẻ, hai tay ôm đầu nằm gục trên bàn.
Mạc Phong ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô: “Không sao … Anh nuôi! Nếu như ở trước mặt em là núi đao biển lửa, anh cũng sẽ che chở cho em. Chỉ cần có anh ở đây, anh tuyệt đối không cho phép kẻ khác ức hiếp em! Người phụ nữ của anh thì anh thương!”
Lần này Mục Thu Nghi không cố gắng thoát ra, mà là vươn tay ôm lấy anh: “Anh có chắc là thật sự có thể làm được không?”
“Đánh cược một phen đi, không thử làm sao biết được kỳ tích khó thế nào!”, Mạc Phong nhún vai, tủm tỉm cười.
Bảy giờ tối.
Trịnh Nghiên vội vàng lái xe đến công ty nhà họ Châu.
Châu Nhược Niên đã đợi sẵn trong văn phòng, vừa bước vào cô ta đã ném túi xách lên ghế sofa.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”, vẻ mặt Trịnh Nghiên kinh ngạc nói.
Châu Nhược Niên đang ngồi trước máy tính, xoay máy tính xách tay chỉ vào cổ phiếu trên đó mỉm cười: “Nhìn xem, chủ cũ của cô đang chơi trò gì vậy? Vốn dĩ cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã là từ năm trăm một cổ phiếu, cố tình dùng tiền để tăng giá lên năm nghìn một cổ phiếu. Rất nhiều dân chơi cổ phiếu đều tù mù cả rồi!”
Đừng nói là các nhà đầu tư cổ phiếu, ngay cả một tên cáo già như Châu Nhược Niên cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao!
Hành động này gọi là tự hại mình phải không nhỉ?
Vào lúc công việc kinh doanh không tốt, hầu hết các doanh nghiệp sẽ chọn cách hạ giá, bán nhiều lãi nhỏ nhưng quay vòng nhanh để giảm lỗ.
Nhưng rõ ràng lúc này đang kinh doanh không tốt, cô ta vẫn tăng giá, điều này chẳng phải đang đẩy bản thân vào ngõ cụt hay sao?
Trịnh Nghiên nhìn thấy sự biến động bất thường của thị trường chứng khoán, liền cảm thấy tức cười nói: “Con ngu Mục Thu Nghi đang làm gì vậy? Bây giờ cổ phiếu sắp rớt đến đáy rồi. Rõ ràng phải theo phương pháp ổn định thị trường bằng cách ném tiền vào, may ra có thể chống đỡ được khoảng một tháng. Bây giờ làm như vậy, tôi nghĩ không đến ba ngày là tập đoàn đó sẽ bị cô ta chơi cho phá sản thôi!”
Ba ngày đủ để làm cho Mục Thu Nghi mất đi hàng tỷ tệ!
Cho dù vay tiền, nếu không trả đúng hạn cũng sẽ bị ngân hàng kiện ra tòa, vài tỷ thôi cũng đủ khiến cô ngồi tù mọt gông rồi!
“Thông báo cho các ngân hàng lớn! Toàn bộ cho vay, nếu tôi đoán không nhầm, bây giờ Mục Thu Nghi chắc hẳn đang muốn vay một số tiền lớn! Tuy rằng tôi không hiểu rốt cuộc cô ta muốn làm gì với việc tự hại bản thân này, nhưng nếu như đã trở thành kẻ địch của nhau, vậy thì tôi cũng tuyệt đối sẽ giẫm cô ta dưới chân để cô ta không bò lên được. Đây chính là kết cục của việc chống đối với tôi!”, Trịnh Nghiên cong môi lên, cười một cách quái dị.
Nụ cười này rất lạnh lùng, ngay cả Châu Nhược Niên ở bên cạnh cũng không khỏi trở nên cảnh giác.
Mặc dù người phụ nữ trước mặt chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng sự chín chắn và thủ đoạn đã vượt qua những phụ nữ bình thường.
Thậm chí, ông ta còn lo lắng nếu cứ như thế không biết nhà họ Châu có bị người phụ nữ này bày mưu tính kế hay không, vì vậy một mặt ông ta hợp tác với cô ta, mặt khác cũng càng đề cao cảnh giác hơn.
Nếu đúng như Trịnh Nghiên đoán, Mục Thu Nghi giờ không chỉ vay nợ mà còn vay nặng lãi nữa!
“Tôi đã liên hệ với các ngân hàng lớn ở Giang Hải rồi. Cô ta muốn vay tiền, tôi cũng đã tăng tiền lãi lên rồi!”, Châu Nhược Niên khoanh tay mỉm cười nói.
Nhưng Trịnh Nghiên lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn ông ta: “Ông nâng lãi lên thì ông bảo cô ta vay tiền kiểu gì? Nói với ngân hàng cho cô ta vay với lãi suất 0%, để cô ta vay càng nhiều càng tốt!”
Dù sao Mục Thu Nghi cũng là chủ cũ của cô ta, phải thù hận như thế nào cô ta mới đưa Mục Thu Nghi vào chỗ chết như vậy chứ?
Lúc này tại tập đoàn Từ Thị.
Từ Giai Nhiên vẫn dựa vào bên cửa sổ, tay cầm ly rượu vang cười tủm tỉm: “Tên này từ sáng đến tối mà không làm ra chuyện gì đó kỳ quặc thì chắc mình cũng có chút không quen mất!”
Rõ ràng, cô ta cũng biết việc làm của Mục Thu Nghi, và cô ấy cũng không thể hiểu được.
Nhưng Mục Thu Nghi vẫn luôn được coi là trưởng thành chín chắn trong giới kinh doanh, làm sao lại có thể dùng đến chiêu thức tự hại mình như vậy chứ?
Thế chẳng khác nào tự làm hại mình, làm trò cười cho người khác hay sao?
Nếu cô ta đoán không sai, chắc chắn Mạc Phong là người bày mưu tính kế ở phía sau.
Nhưng điều khiến Từ Giai Nhiên không thể hiểu được là trước đây em em anh anh, giờ nghĩ ra chiêu này chẳng phải là đang hại Mục Thu Nghi sao?
Hoặc là họ thực sự có hiềm khích với nhau, hoặc là đang chơi chiêu trò cao siêu nào đó.
“Thật là tò mò, rốt cuộc gã này còn có chiêu gì chưa sử dụng không nhỉ? Mình hơi nóng lòng muốn biết rồi đấy!”, Từ Giai Nhiên khoanh tay cười xấu xa.
Biệt thự Nam Sơn.
Mạc Phong đang nấu ăn trong bếp, còn Mục Thu Nghi thì nằm trên ghế sofa xem TV, có vẻ như anh hoàn toàn không lo lắng gì về chuyện khoản nợ hàng tỷ tệ kia.
Chỉ có Tống Thi Vũ ôm laptop gõ cực nhanh.
“Này? Thu Nghi, sao sổ sách của công ty mình đột nhiên có thêm năm tỷ tệ vậy? Còn nữa, biến động thị trường chứng khoán lớn như vậy mà cậu cũng không để tâm chút nào sao?”, cô ấy ngồi cạnh bàn và hỏi đầy ngạc nhiên.
Mục Thu Nghi một tay ôm khoai tây chiên, một tay ôm đầu xem phim TV: “Mặc kệ đi, sống cho hiện tại đã, vui vẻ mới là quan trọng nhất”.
Tống Thi Vũ không khỏi nhíu mày. Sao cái giọng điệu này nghe giống với ai đó thế nhỉ?
Mạc Phong bưng đồ ăn đi ra khỏi phòng bếp: “Mau ăn cơm thôi! Hôm nay anh làm món tôm chiên cho các em ăn, mau nếm thử đi!”
“Nói! Anh đã chuốc cho Thu Nghi bùa mê thuốc lú gì hả? Trước đó cô ấy nhìn thấy thị trường chứng khoán hơi có chút rục rịch là kêu than ai oán, giờ thị trường chứng khoán sắp sụp đổ rồi, vậy mà hôm nay còn có thể thảnh thơi ngồi xem TV! Rốt cuộc anh đã làm gì với cô ấy hả?”, Tống Thi Vũ nhấc chiếc bút cầm trong tay lên chỉ về phía anh, vặn hỏi.