Chương 806
“Lớn bằng này tuổi rồi mà còn thích cỏ non à? Cơ thể chịu nổi không? Thảo nào vừa rồi tôi bảo sao ông lại di chuyển chậm thế. Nếu không phải vì tôi giữ chân được thằng đó thì ông bị chém luôn rồi!”
“Nói ít thôi, tập trung lái xe đi!”
“…”
Bốn tên nói chuyện cười đùa. Ngoài tên bị chém tay khiến tâm trạng không được tốt lắm ra thì những tên còn lại khá vui vẻ. Thậm chí chúng còn ngâm nga.
Lấy được ngọc bội đồng nghĩa với có được chìa khóa để mở kho báu của nhà họ Mạc và cuối cùng tìm tới nơi nhà họ Mạc canh giữ bao năm nay là được.
Nghe nói nhà họ Mạc đang cất giữ một bí mật to lớn của loài người. Nhưng cụ thể đó là thứ gì thì không ai biết.
Vì thế lăng mộ tổ tiên của nhà họ Mạc hàng luôn là đề tài vô cùng thần kỳ từ hàng trăm năm nay. Thậm chí có người nói bên trong khu mộ đó có nguồn vàng bạc châu báu vô tận. Hơn nữa trong tay Mạc Yến Chi còn nắm giữ một mỏ vàng, bên ngoài là làm giả núi nhưng thực ra bên trong chứa toàn vàng.
Hạ gục được nhà họ Mạc cũng sẽ đồng nghĩa với việc sở hữu được nguồn tài sản vô tận. Thời đại này ai có tiền người đó làm đại ca, và mới có thể triệu binh gọi mã.
Ai kiểm soát kinh tế thì người đó nắm quyền lực. Vì vậy ai có thể vào được lăng mộ của nhà họ Mạc thì sẽ sở hữu toàn bộ thế lực trong thiên hạ.
Xì!
Bỗng nhiễn có tiếng nổ mạnh, người trong xe nghiêng qua một bên, đập vào kính cửa.
“Chết tiệt! Lão Trần lái xe kiểu gì vậy?”
“Đúng vậy, còn nói là ‘cưỡi ngựa’ giỏi lắm, sao lái xe kém thế!”
“…”
Người đàn ông ngồi ghế lái hít một hơi thật sâu: “Mẹ nó! Xuống xe! Gặp rắc rối rồi!”
Bọn chúng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông đứng quay lưng ngay trước mặt.
“Tông thẳng vào hắn đi! Nói nhiều làm gì, sắp tới Yến Kinh rồi. Có đâm chết người thì nhà họ Tào cũng sẽ chống lưng giúp!”, người đàn ông ngồi ghế phụ phất tay trầm giọng.
Người xuất hiện trên đường vào giờ này chỉ có hai khả năng. Một là ma, hai là kẻ địch. Dưới ánh trăng, bóng của người này hiện rõ trên mặt đất. Chứng tỏ đây là người.
Nếu là người thì không cần phải nói. Đêm hôm đứng chắn giữa đường thế này chỉ có thể là kẻ địch.
Người lái xe cũng do dự. Nhưng để tiết kiệm thời gian, tránh phiền phức thì hắn bèn đạp chân ga hết cỡ.
Chiếc xe lao thẳng về phía người đang đứng trước mặt với tốc độ kinh hồn.
Nhưng khi chiếc xe sắp tông vào người đó thì bóng người này biến mất.
“Ấy! Người đâu rồi?”
“Không nghe thấy tiếng gì, vẫn chưa tông phải à?”
“Không thể nào, tốc độ nhanh như vậy mà hắn cũng né được sao?”
“…”
Rầm!
Đúng lúc này, ngay vị trí phía trên ghế lái phụ lõm xuống. Một bàn tay thò vào, túm lấy tóc của tên ngồi trong, ghì xuống. Chiếc xe bỗng mất thăng bằng, bắt đầu đi chệch ra khỏi con đường, cuối cùng do không thể chịu thêm nữa mà tên lái xe phải đạp phanh gấp.
Lúc này cánh tay trên nóc xe cũng biến mất. Đám đông không dám ngồi trên xe nữa mà vội đẩy cửa bước xuống.
Quả nhiên chúng lại thấy người kia đứng quay lưng ngay trước mặt. Người này không khác gì một bóng ma.
Cứ như hắn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào ở bất cứ nơi đâu. Vừa rồi chiếc xe lao với tốc độ như vậy mà hắn có thể né được, còn kịp nhảy lên nóc xe, hơn nữa khi đó chiếc xe còn đang trong trạng thái di chuyện cực nhanh.
“Rốt cuộc là ai?”
Bóng lưng kẻ kia quay về phía chúng. Một nụ cười nhàn nhạt vang lên: “Tôi là ai không quan trọng. Nếu các người không đưa ngọc bội ra thì tôi sẽ tiễn các người lên đường!”
“Ông nội nó! Hóa ra là nhắm vào ngọc bội! Mày là người của nhà nào! Nhà Tư Đồ, nhà họ Tưởng hay nhà họ Trầm! Muốn cướp đồ trong tay bọn tao thì phải xem mày có bản lĩnh không đã!
Vụt!
Bóng đen biến mất. Một giây sau, bốn tên bỗng cảm thấy có một luồng gió mạnh đang phóng đến ngay trước mặt.