Chương 195: Giả vờ hóa giải
Mạc Phong đưa tay tới miệng con chó nhưng nó chỉ lè lưỡi ra liếm.
Trực giác của chó hơn của con người cả trăm lần, chúng dễ phát hiện ra nguy hiểm hơn con người nhiều.
Nếu lúc này nó dám cắn Mạc Phong thì có thể một giây sau nó sẽ phải nằm trong vũng máu.
Người thông minh mà kết bạn thì càng dễ dàng, chó thông minh cũng vậy.
“Con chó này giống con người! Nếu ban đầu em tốt với người đó hay con chó đó quá thì sau này chúng sẽ không coi em ra gì! Vì vậy em phải nhẫn tâm, bất luận là đối diện với điều gì thì cũng phải thật tàn nhẫn! Nhân từ là con dao sắc bén giết chết chính mình!”, Mạc Phong từ từ đứng dậy, trầm giọng.
Rầm…
Anh đạp chân khiến con chó bay xa hàng mét, nhưng Mạc Phong chỉ đá vào mông nó, con chó bị đạp đi lại lật đật chạy tới nằm sạp xuống phía trước Mạc Phong.
“Hiểu chưa? Chỉ cần em đủ mạnh thì dù em có đối xử thế nào những kẻ đó vẫn cung phụng em, còn nếu em nhượng bộ ngay từ đầu thì sau đó sẽ phải nhượng bộ suốt!”
Mục Thu Nghi đứng bên cạnh nghe thấy bèn lẳng lặng gật đầu. Đúng là hình như ngay từ đầu cô đã lựa chọn né tránh, bất luận những kẻ này đối xử thế nào thì cô cùng lựa chọn nhượng bộ hoặc nhắm mắt cho qua.
Dù họ có gây ra những chuyện làm tổn hại đến mình thì cô vẫn giữ suy nghĩ ‘lùi một bước biển rộng trời cao’.
Vậy nên bây giờ cô mới không có chỗ đứng trong nhà họ Trần.
Không nói về năng lực, nhưng so với Mục Thu Nghi thì phong cách làm việc của Từ Giai Nhiên mạnh mẽ hơn nhiều.
Từ Giai Nhiên thuộc dạng phụ nữ không hề chịu kém cạnh trong bất kỳ trường hợp nào, rất mạnh mẽ và có tính toán. Nếu lấy người như vậy làm vợ, nếu cô ấy thật sự giúp đỡ thì bạn sẽ thăng tiến vượt trội, nhưng nếu cô ấy muốn xử lý bạn thì cũng có thể nhấn bạn xuống tới mức vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.
Nhưng đối với Mạc Phong, anh thích những cô gái như Mục Thu Nghi hơn, trong công việc luôn đâu ra đấy nhưng thi thoảng cũng ngây ngô khiến phạm phải những lỗi lầm nho nhỏ.
Nếu một người phụ nữ mạnh mẽ tới mức chuyện gì cũng có thể tự giải quyết thì còn cần đàn ông làm gì?
“Tôi hiểu rồi!”, Mục Thu Nghi gật đầu khẽ nói.
Trần Thành thấy con chó của mình bị đạp bay mà vẫn ngoáy mông chạy tới thì tức tới mức nổ phổi: “Cyrel, cắn anh ta đi chứ! Cái đồ vô dụng!”
“Được rồi, ông ngoại đâu?”, cô điềm tĩnh nói.
“Đồ đê tiện, ở đây không chào đón chị, ăn cây táo rào cây sung à, còn đưa cả trai về, đúng là đồ mặt dày!”, Trần Thành khoanh tay nói với vẻ khinh bỉ.
Thật không hiểu tại sao một đứa trẻ mười mấy tuổi lại có thể thốt ra được những lời như vậy. Học phí của cậu ta là do Mục Thu Nghi đóng, vậy mà không tỏ ra cảm kích lại còn coi cô như kẻ thù.
Đây đúng là ăn cháo đá bát!
Bốp…
Tiếng tát giòn giã vang lên.
Mục Thu Nghi tát thẳng vào mặt Trần Thành.
Cậu ta chỉ cảm thấy má phải của mình nóng ran.
“Chị…đồ đê tiện như chị dám đánh tôi! Bọn họ đều chửi chị như vậy, bao năm qua có bao giờ thấy nổi đóa lên đâu!”, Trần Thành ấm ức ôm má.
Bốp…
Lại là một phát tát nữa.
Lần này thì bên má trái xuất hiện vết hằn của năm đầu ngón tay.
Mục Thu Nghi chỉ thẳng vào mặt cậu ta: “Tôn trọng tôi một chút! Tôi là chị cậu đấy! Không cần biết cậu có chấp nhận hay không! Còn đây là anh rể cậu! Lần sau mà còn dám thả chó ra thì tôi sẽ xử nó luôn!”
Trần Thành đuỗn mặt.
Đây có còn là Mục Thu Nghi bình thường luôn nhẫn nhịn nữa không?
Trước đây có chế giễu thế nào thì chị ta cũng chỉ giả vờ như không thấy hoặc là mặc kệ, đó cũng là lý do khiến bọn họ càng lúc càng quá đáng hơn.
Người có thể lương thiện nhưng điều kiện là đối phương phải có đủ tư cách làm người.
Sau hai phát tát, Mục Thu Nghi chủ động vòng tay qua cánh tay của Mạc Phong.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động làm như vậy, lúc này Mục Thu Nghi giống như một cô nhóc thích bám lấy người khác.
Quả nhiên đúng như những gì anh được nghe khi mới bước chân vào tập đoàn Kim Tư Nhã, phụ nữ là nước còn tổng giám đốc là nước có ga.
Khi mở ra thì phải cẩn thận để không bị xì bọt, như vậy uống vào mới ngọt ngào.
“Thế nào? Có phải bây giờ cảm thấy thoải mái lắm không?”, Mạc Phong cúi đầu cười đểu.
Mục Thu Nghi ôm tay anh đung đưa: “Thảo nào anh thích làm màu như vậy, đúng là tâm trạng tốt lên nhiều!”
“Vậy là phải rồi, đi thôi, chúng ta cũng nên vào trong rồi!”
Bước vào đại sảnh, đã có rất nhiều người ngồi, ít nhất cũng phải hơn hai mươi người.
Xem ra thì con cháu nhánh phụ cũng tới, nhưng tất cả đều nhìn Mục Thu Nghi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Ấy! Cô Mục tới rồi, giờ có tiền rồi nên không thèm chào hỏi ai nhỉ?”, một người phụ nữ để tóc xoăn nhẹ quay người cười khẩy.
Mục Thu Nghi gật đầu cười nói: “Cô hai, đây là bạn trai cháu, Mạc Phong!”
Cô vội vàng kéo Mạc Phong lại.
“Chào cô hai!”
Mạc Phong đưa tay ra nhưng người phụ nữ này lập tức dịch ra chỗ khác: “Tránh xa chút đi, nhìn bộ dạng nghèo rớt mùng tơi của cậu kìa, làm gì không làm lại làm trai bao! Bộ dạng như vậy không xứng bước vào cửa nhà họ Trần chúng tôi đâu!”
Mục Thu Nghi định phản bác nhưng bị Mạc Phong ngăn lại.
Cô cũng không ngờ đám họ hàng thân thích nhà mình lại có thể nói ra được những lời khó nghe như thế.
Có điều Mạc Phong đã chuẩn bị tâm lý vì đến Mục Thu Nghi mà họ còn không coi là người nhà thì càng không phải nhắc tới Mạc Phong – một người xa lạ.
“Bỏ đi, không sao đâu, chó cắn em em đâu có cắn lại được!”, Mạc Phong phất tay cười.
Người phụ nữ trung niên mặt tím bầm vì giận: “Thằng nhóc, cậu chửi ai là chó đấy?”
“Ai chửi lung tung thì tôi chửi kẻ đó!”
“Cậu…”
Mục Thu Nghi lẳng lặng giơ ngón tay cái lên với Mạc Phong.
Gã này mồm miệng nhanh, chân tay lẹ, chưa bao giờ chịu để bị kém miếng.
Những người khác cũng đổ dồn ánh mắt về phía Mạc Phong.
Người thanh niên này là ai?
Lúc này ông cụ Trần từ trong phòng bước ra, ông bước đi vững chãi, khuôn mặt nhuận sắc.
“Ấy, Mạc Phong đã tới, mau tới đây ngồi! Đợi cháu lâu lắm rồi đây, giờ có thể ăn được rồi!”
Đám đông: “…”
Trước đó ông cụ Trần cứ nói mãi là có khách quý tới, lẽ nào là thằng nhóc này sao?
Người phụ nữ vừa bị Mạc Phong cài cho cứng họng khoanh tay hừ giọng: “Có thằng đó tôi nuốt không trôi!”
“Nuốt không trôi thì đi ra ngoài! Đừng làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mọi người!” Ông cụ Trần nói giọng đanh thép.
Người phụ nữ trung niên á khẩu: “Bác cả! Sao lại bênh người ngoài vậy?”
Ông cụ Trần đập đũa xuống bàn: “Tôi nói lại lần cuối, Mạc Phong không phải là người ngoài, là khách quý của nhà họ Trần! Nếu ai không tôn trọng cậu ấy tức là không tôn trọng tôi! Tới khi đó đừng trách tôi hành sự theo gia pháp!”