Chương 666
Sáng sớm.
Trời còn chưa tỏ, Bạch Doanh đã thức dậy mặc quần áo. Thế nhưng khi vừa bước xuống thì cô suýt ngã.
“Hãy coi chuyện tối qua như một giấc mơ, coi như là sự bù đắp của tôi dành cho anh! Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi những ngày qua!”, cô bước tới hôn lên trán Mạc Phong, sau đó mặc áo khoác và rời đi.
Cho tới buổi trưa, một cuộc điện thoại mới đánh thức nổi Mạc Phong.
“Ai vậy? Giờ này gọi cho tôi làm gì?”, anh sờ soạng điện thoại đặt ở tủ đầu giường và càm ràm.
Mục Thu Nghi ở đầu kia nói giọng phiêu diêu: “Còn sớm sao? Anh xem xem là mấy giờ rồi?”
Mạc Phong nhìn đồng hồ: “Mới có một giờ thôi mà, trời còn chưa sáng, vợ đừng giục anh nữa, để anh ngủ thêm chút nữa. Tối qua uống nhiều quá!”
“Giờ là một giờ chiều rồi ông nội!”
Một giờ chiều sao?
Mạc Phong ngồi bật dậy. Đầu anh đau như búa bổ.
“Á! Đau quá! Tối qua mình uống phải rượu đểu sao?”, anh vỗ vào gáy, kêu lên.
Mục Thu Nghi ở đầu dây bên kia tức giận gầm lên: “Trong vòng mười phút quay về công ty ngay cho tôi!
Thật không ra thể thống gì!”
Mặc dù trước đây Mạc Phong cũng hay trốn làm nhưng thường là sáng sớm tới công ty chấm công rồi mới chuồn ra ngoài.
Như vậy cô còn dễ bênh vực cho anh.
Còn tối qua thì anh không chịu về, sáng nay không có ai nấu đồ ăn sáng, mọi người đều đi làm muộn. Và thế là Mục Thu Nghi được dịp phát tiết lên người Mạc Phong.
Vừa hay gã này tới muộn thành thường lệ nên có mắng anh cũng chẳng có gì là quá đáng.
“Một giờ chiều rồi à? Không thể nào!”, Mạc Phong kinh hãi hô lên.
Anh kéo rèm cười, mặt trời chói mắt lập tức chiếu vào. Tối qua mưa to vậy mà không ngờ hôm nay lại nắng gắt.
“…Một giờ chiều thật à?”
Anh lập tức bật dậy, ra khỏi giường nhưng bỗng cảm thấy như tụt huyết áp nên ngã xuống đất.
Anh day thái dương, khẽ thở dài: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mình không nhớ gì cả?”
Anh cố gắng nhớ lại xem đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ nhớ được đến đoạn sau khi mưa thì anh đi thuê phòng.
Đột nhiên.
Anh bỗng nghĩ ra điều gì đó bèn vội vàng vỗ trán: “Bạch Doanh? Người đâu?”
Lúc này trên giường trống không, chỉ có một mình anh. Nhưng dưới đất thì có thêm một vài thứ… Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì có lẽ sẽ biết ngay tối qua đã xảy ra chuyện gì… Chuyện tối qua không phải là mơ! Và người phụ nữ trong cơn mộng mị cũng không phải là ai khác.
Mơ như không mơ, giả giả thật thật, thật không ngờ mọi thứ đều là sự thật.
Bốp!
Mạc Phong tát vào mặt mình không chút do dự: “Chết tiệt! Tối qua…!Hầy!
Nhớ lại tối qua, hình như Bạch Doanh đã khóc.
Rồi cô còn nói gì đó bên tai anh, nhưng khi đó trong đầu anh chỉ toàn tinh trùng, làm gì có tâm trạng mà đi nghe những lời nói đó.
Anh chỉ không hiểu một điều. Rằng bình thường anh cũng rất thích gái đẹp nhưng không tới mức mất kiểm soát. Thường anh sẽ biết rất rõ có thể làm chuyện đó với ai hay không làm với ai.
Đối với người phụ nữ như Bạch Doanh thì tuyệt đối không được động vào. Dây vào con gái Miêu Cương thì có thể cả đời sẽ không dứt ra được.
“Lẽ nào mình…bị cấy trùng sao?”, Mạc Phong chau mày trầm tư.
Anh lập tức đứng dậy sờ túi thì phát hiện đá Tam Sinh đã không còn.
Xem ra đúng là Mạc Phong đã đoán đúng. Anh đã bị cấy trùng, và mục đích của Bạch Doanh chính là đá Tam Sinh.
Và có lẽ cô nghĩ dùng lần đầu của mình để đổi lấy viên đá cho dù Mạc Phong có đồng ý hay không. Nếu anh đoán không nhầm thì cô ấy đang trên đường quay trở về Nam Khương.
Anh lấy điện thoại gọi cho Bạch Doanh. Nhưng số máy của cô đã không còn tồn tại.
Xem ra đúng như những gì anh nghĩ, cô lấy đá Tam Sinh và trở về nhà, thậm chí còn định cắt đứt mọi liên lạc với anh và coi chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ.
“…Cô nhóc này, muốn viên đá thì nói một tiếng chẳng phải là được sao?”, Mạc Phong thở dài.