Chương 232: Nhân vật tầm cỡ
Anh toát mồ hôi… Anh nói tốn bao nhiêu nước bọt mà cô nàng này không chịu nghe!
“Những gì tôi nói đều là thật, cô phải để ý, nếu không…”
Mạc Phong chưa nói hết câu thì lại bị cắt ngang.
Tô Nguyệt chỉ vào anh gầm lên: “Xuống xe…”
“Hầy…Vậy cô tư lo liệu nhé, ngày mai đợi cô ở ‘Lâm Quân Các’!, Mạc Phong thở dài rồi mở cửa bước xuống.
Có những chuyện không có chứng cứ, nói ra đương nhiên người khác tưởng là gây rối.
Huống hồ thời gian Trương Tường ở nhà họ Tô lâu hơn thời gian cô ta quen biết Mạc Phong nhiều.
Đây cũng là vấn đề mà Mạc Phong suy nghĩ chưa thấu đáo, người bình thường sẽ không đi lo chuyện bao đồng như vậy.
Chỉ có điều dù gì anh cũng coi Tô Nguyệt là người phụ nữ của mình, dù chỉ là một đêm làm vợ chồng thì cũng phải có duyên phận mới gặp được, huống hồ anh còn là người đàn ông đầu tiên của Tô Nguyệt!
Giờ thấy có người có ý đồ với nhà họ Tô thì sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn được, dù Tô Nguyệt có hận thì anh cũng vẫn phải nói ra!
Chỉ đáng tiếc, vừa rồi nói nhiều như vậy cũng như không.
Mạc Phong đứng bên đường, Tô Nguyệt không nói lấy một lời tạm biệt mà phóng xe đi thẳng.
“Phụ nữ luôn cảm tính như vậy! Làm việc mà dùng tình cảm quá thì sẽ thiệt thòi!”, anh đứng bên đường khẽ thở dài.
Anh nhìn xung quanh, bóng tối bao trùm khiến chẳng thể nhìn thấy gì.
Lúc này Mạc Phong mới phát hiện ra, không biết là mình bị vứt ở chỗ nào, mẹ kiếp!
Sao nhìn giống trong rừng thế này!
“Ngao…”
Từ xa vọng tới tiếng hú như tiếng sói.
Anh co giật khóe miệng: “Ông nội nó, Giang Hải cũng có sói sao?”
Anh chạy bước nhỏ dọc con đường, vừa mới chạy được vài bước bèn dừng lại.
Anh nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm.
Đến tận hôm nay Mục Thu Nghi vẫn không gọi điện thoại cho anh.
Đến cả Tô Nguyệt còn biết hôm nay anh đã ra ngoài, thì với năng lực của bà xã, chắc chắn là cô ấy cũng đã biết.
Vậy mà cả ngày không gọi thì chắc là đang giận dỗi rồi!
Bởi vì khi Mạc Phong ra ngoài, người đầu tiên anh liên hệ không phải là cô, nơi đầu tiên anh tới không phải là biệt thự Nam Sơn. Dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, không đúng, là con gái.
Con gái thích tranh đấu với nhau ở phương diện này.
Mạc Phong lấy điện thoại ra gọi, nhưng không phải gọi cho Mạc Phong mà là… Bên trong một câu lạc bộ giải trí tại Giang Hải… Đàm Lão Bát đang tắm xông hơi với một đám những nhân vật có tiếng trong giang hồ.
“Ha ha ha, bây giờ ông Tám trở nên oai phong lẫm liệt trong giới chúng ta rồi! Đến cả nhà họ Châu mà cũng dám động vào, mọi người nói xem có ngầu không!”
“Đương nhiên là ngầu rồi! Thử hỏi ai ở Giang Hải này dám chọc giận nhà họ Châu chứ? Ngoài hội Hắc Long thì làm gì còn ai?
Thật nể phục uy lực và sự dũng cảm của ông Tám! Hôm nay tôi bao!”
“Cút qua một bên! Mấy đồng bạc lẻ, bày đặt, ông Tám một giờ còn kiếm được nhiều hơn anh đấy!”
“Anh em thật sự muốn theo ông Tám mà, dù gì tôi cũng chịu đủ cảnh bị người khác ức hiếp rồi, chúng ta đoàn kết thì mới có thịt mà ăn!”
Cảm đám tâng bốc ông Tám một bước lên giời, suýt nữa thì đặt lên bàn thờ cúng luôn.
Vì sự việc nhà họ Châu mà danh tiếng của hội Hắc Long càng lúc càng vang xa, không ít băng đảng cắc ké đều tới xin gia nhập khiến thực lực của hội tăng lên gấp mấy lần, sắp vượt qua cả hội Thiên Long.
Khi ông Tám đang dương dương tự đắc thì điện thoại đặt bên bồn nước đổ chuông.
“Ngại quá các vị, tôi nghe điện thoại đã nhé!”
Một người đàn ông trung niên tóc vàng hoe cười nói: “Ông Tám, không phải là chị nhà tới tìm đấy chứ?”
Đàm Lão Bát nhìn màn hình, suýt nữa thì làm rơi điện thoại xuống nước, ông ta đưa tay ra hiệu: “Suỵt, im lặng!”
Đám đông lập tức ngậm miệng, không khí huyên náo trong phòng tắm lập tức trở nên yên lặng.
“Alo! Cậu Mạc, có gì dặn dò ạ?”, ông ta cười cung kính.
Đầu dây bên kia, Mạc Phong do dự một lúc: “Tôi muốn nhờ ông Tám giúp tôi một chút!”
“Khách khí quá, cậu nói đi! Chỉ cần làm được thì nhất định tôi sẽ làm!”
“Đốt giúp tôi ít pháo hoa, đốt về phía biệt thự Nam Sơn ấy, phải rồi, phải hoàn thành trước mười hai giờ nhé, ông có cách không?”
Trước mười hai giờ sao?
Ông Tám ngoái đầu nhìn đồng hồ. Giờ đã mười một rưỡi, chạy về phía biệt thự Nam Sơn cũng mất ít nhất nửa tiếng, giờ vẫn còn trong phòng tắm, cộng thêm việc đốt lên thì nửa tiếng sợ không đủ!
“Nếu khó quá thì thôi, tôi tự nghĩ cách!”, Mạc Phong cười lúng túng.
“Không khó, có thể làm được! Cậu Mạc yên tâm, trước mười hai giờ chắc chắn sẽ bố trí xong cho cậu!”
Đàm Lão Bát tắt máy, ngồi như phỗng trong nước.
“Ông Tám, có chuyện gì vậy?”, một thanh niên đầu trọc nghi ngờ hỏi: “Ai gọi điện thế?”
Đàm Lão Bát đứng dậy, người ướt sũng: “Gọi anh em mặc quần áo vào và đi ngay lập tức!”
Cả đám đuỗn mặt.
“Điếc à? Hay là lời nói của tôi không có trọng lượng?”, ông ta trừng mắt trầm giọng.
Cả đám vội vàng đứng dậy lau khô người và mặc đồ vào.
Đàm Lão Bát mặc quần áo và đi giày cùng một lúc, trông vô cùng chật vật.
Đến cả bên trên hạ lệnh xuống ông ta cũng không cuống quýt lên như thế.
Ông ta cứ nhìn chăm chăm đồng hồ, mỗi phút trôi qua đều cảm thấy tiếc đứt ruột.
Lúc này bên trong biệt thự Nam Sơn.
Gần mười hai giờ, nhưng Mục Thu Nghi vẫn ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha.
‘Anh Hai’ nằm im lặng dưới chân cô.
“Thu Nghi, chưa ngủ à, sắp mười hai giờ rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa!”, Tống Thi Vũ từ trên tầng đi xuống với vẻ buồn ngủ.
Cô cứ cầm chặt điện thoại trong tay và cúi đầu: “Mình chưa buồn ngủ, cậu ngủ trước đi!”
“Hầy…Cậu ngồi như thế từ chiều tới giờ, nhớ anh ta thì gọi điện đi, cứ vậy cũng chẳng phải cách! Không chừng gã đó đang đợi điện thoại của cậu đấy!”
Mạc Phong biến mất cả ngày hôm nay khiến Mục Thu Nghi cứ như người mất hồn.
Làm gì cũng không để tâm, ăn xong cứ ngồi đờ đẫn như vậy trên ghế sô pha.
Hơn nữa một khi ngồi là ngồi cả mấy tiếng, tay cứ cầm chặt điện thoại không chịu buông ra.
Tít… Tiếng tin nhắn vang lên.
Mục Thu Nghi lập tức bừng tỉnh, mở điện thoại với vẻ mong đợi, nhưng khi nhìn thấy tên người gửi thì cô lại quay về trạng thái trước đó.
Không cần đoán cũng biết là tin nhắn của công ty di động.
“Cậu nói xem nếu mình gọi điện đột ngột, nhỡ người ta đang bận thì mình quê lắm…”, Mục Thu Nghi ôm gối, làu bàu.