Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366: Độ kiếp thất bại

Đêm khuya thanh vắng.

Người ta vẫn nói bình minh không nên ra ngoài, ráng chiều thì có thể tùy ý đi xa.

Nhưng đột nhiên đêm nay, bên ngoài thật điên cuồng.

Huýt…

Gió thổi khiến cây cối xung quanh không ngừng đung đưa, thổi đến mức cửa kính cũng rung xào xạc.

Tiếng động kỳ lạ này giống như tiếng ma hú, Tống Giai Âm bắt giác ôm chặt Mạc Phong hơn.

Tí tách…

Một lúc sau, ngoài trời mưa to.

Rồi sét đánh.

Đoàng đoàng…

Một luồng sắm sét lướt qua bầu trời.

Nhưng chính lúc này.

Một ánh sáng kỳ lạ hắt vào từ bên ngoài cửa sổ, lắc qua lắc lại trên các bức tường của căn phòng này.

Huýt…

Mạc Phong đột nhiên mở choàng mắt ra.

“Đến rồi!”, khóe miệng anh khẽ cười.

Xem ra ông già đó không nói dối anh, đêm nay mưa to gió lớn cũng chính là lúc rắn bay chuẩn bị độ kiếp.

Anh cúi đầu nhìn Tống Giai Âm trong vòng tay, cô đang cuộn người ôm lây mình như một đứa trẻ.

Hơn nữa tiếng sắm vừa rồi làm cho cơ thể cô gái run lên, Mạc Phong không khỏi nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau và dịu dàng nói: “Không sao, yên tâm ngủ đi!”

Tống Giai Âm khẽ kêu lên hai tiếng, dụi dụi trong vòng tay anh như một chú mèo con, nằm dài trên ngực Mạc Phong ngủ một cách đầy yên bình, hơi thở dần trở nên đều hơn.

Tình hình này làm thế nào đề thoát ra được đây, chỉ cần khẽ di chuyển là cô gái này sẽ tỉnh dậy ngay.

Hào quang Phật xuất hiện, không phải thích nhìn lúc nào là có thể nhìn thấy được!

Đó có thể là một cảnh tượng kỳ lạ mà phải máy chục năm, thậm chí hàng trăm năm mới xuất hiện. Nếu lần này anh không ra ngoài, sợ rằng lần sau sẽ phải đợi rất lâu.

Đầu ngón tay anh kẹp một cây kim bạc, nhẹ nhàng đâm vào huyệt Tam Thanh sau đầu Tống Giai Âm, chẳng máy chốc cô liền chìm vào giấc ngủ say.

Sau khi đặt Tống Giai Âm lên giường và đắp chăn cho cô ấy, Mạc Phong nhảy ra ngoài cửa số và đi ra ngoài.

Anh cầm chiếc nón đặt ngoài cửa rồi đội mưa chạy ra ngoài, anh đảo mắt nhìn xung quanh, ánh sáng kỳ lạ từ hướng núi phía sau chiếu vào, vì trời mưa nên đường lên núi vô cùng trơn trượt.

Lần theo hào quang Phật, anh đến chỗ hồ nước phía sau núi.

“Moo…”

Còn chưa kịp đến gần, Mạc Phong đã nghe thấy một âm thanh trầm như tiếng bò kêu.

Sám sét cuồn cuộn trên bầu trời.

Đoàng…

Như thể có một tiếng sét từ trên bầu trời đánh thẳng vào hồ nước.

Dưới ánh sáng chói lòa, Mạc Phong cảm thấy hơi khó mở mắt.

“Moo…”

Lại một tiếng gầm nhỏ khác truyền đến từ trong nước.

Phụt…

Đột nhiên một bóng đen lao ra khỏi mặt nước.

Và xông thẳng về phía Mạc Phong.

“Mẹ kiếp! Bị phát hiện rồi!”

Anh giậm một chân nhảy bật lên phía trước và nắm lấy cành cây bên cạnh bằng cả hai tay rồi xoay ba trăm sáu mươi độ.

Bóng đen lao thẳng về phía mông Mạc Phong, suýt chút nữa đã cắn trúng anh.

Tia chớp lóe lên trong không trung khiến anh có thể nhìn thấy rõ bóng đen.

Đó là một con linh xà đỏ rực dài hơn hai mét, có bắp đùi như của người lớn, bên mang nó có thứ gì giống như đôi cánh, cái này phải gọi là ‘vây’ mới đúng.

Không chỉ vậy, trên đầu con linh xà đỏ rực này còn nhú lên một cái sừng, dường như nó đang chuẩn bị độ kiếp.

Đoàng…

Một tiếng sắm trên không trung đánh thẳng vào người nó, nó ngóc đầu lên và gầm lên trời.

Đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào Mạc Phong, trong đó ẩn chứa một sự nỗi hận thù sâu sắc.

“Này! Chú mày độ kiếp thất bại không phải lỗi của tao đâu nhé, không cần phải nhìn tao trừng trừng như thế?”, Mạc Phong cười ngượng ngùng nói.

Nếu anh đoán không sai, có lẽ con rắn này đã độ kiếp thất bại, vừa rồi sắm sét đánh xuống nước chính là lần độ kiếp đầu tiên, kết quả là nó lao ra khỏi mặt nước nhưng không xảy ra sự biến đổi nào cả.

Tiếng sét thứ hai đánh vào người nó cũng không thay đổi gì, đủ cho thấy con rắn này gặp vận rủi, hôm nay nếu không độ kiếp được thì chỉ có thể đợi lần lần tiếp theo khi hào quang Phật xuất hiện thôi.

Hào quang Phật này cứ một trăm năm lại xuất hiện một lần, tức là phải đợi cả trăm năm con rắn này mới có thể tiếp tục độ kiếp, néu lần sau vẫn không được thi lại phải đợi thêm một trăm năm nữa.

Rõ ràng là con rắn muốn trút cơn tức giận lên người Mạc Phong. Độ kiếp thất bại cũng làm tiêu hao một phần lớn năng lượng của cơ thẻ, chỉ có lập tức ăn thứ gì đó mới có thể khôi phục lại được.

Tình cờ Mạc Phong lại xuất hiện ở đây, đương nhiên nó sẽ hướng mục tiêu lên người anh.

“Xuýt…”

Con linh xà đổ rực gầm lên bầu trời, lập tức những âm thanh sột soạt phát ra từ bãi cỏ xung quanh.

Chẳng máy chốc, những con rắn với kích cỡ to nhỏ dày đặc xuất hiện xung quanh anh, có con ở trên cây, có con ở dưới nước, có con lại ở trong bụi cỏ.

Mạc Phong không thể không lùi về phía sau, nhưng đột nhiên có một con rắn từ trên chiếc cây phía sau lao thẳng tới.

Vút…

Con dao bướm trong tay anh bay ra, lập tức xẻ con rắn thành hai mảnh.

Rắn bay không hỗ danh là đã tu luyện cả trăm năm, đầu của nó to hơn nhiều so với đầu của rắn bình thường, lúc nó đứng thẳng còn cao hơn cả Mạc Phong.

Nó nghềnh cổ lên trời gào rồng như thể đang tuyên chiến vậy.

“Tao chỉ muốn nội đan của mày thôi, không muốn làm hại mày!”, Mạc Phong trầm giọng nói, ánh mắt đanh lại.

Tuy nhiên, con rắn lại hét lên trời rồi dùng đuôi của mình đập mạnh về phía anh, anh chống tay xuống đất lật ngửa nhiều lần ra sau.

Trước khi đến đây ông già đã từng nói vảy trên lưng con rắn bay có độc, vậy nên trước đó anh đã mua một đôi găng tay bằng nhựa.

Lúc này trong sân ở Giang Hải.

Ông già đang dựa vào chiếc ghế đan bằng mây của mình, ngước nhìn lên bầu trời đầy sao. Ông phất tay một cái, một vài miếng đồng trong tay ông liền rơi vãi trên mặt đất.

“Ha ha ha ha! Rắn bay trăm năm gặp Tử vi Đế vương tướng, rốt cuộc ai sẽ thắng đây?”, ông già vuốt râu cười và nói: “Rắn bay này không dễ đối phó thế đâu. Năm xưa khi còn ở Côn Luân, suýt chút nữa mình cũng đã chết trong tay một con rắn bay đó!”

Con chó đen to lớn nằm bên cạnh ông già không khỏi ngẩng đầu kêu lên: “Gâu gâu…”

“Tao cũng nghĩ như vậy, thằng nhóc này nhiều trò lắm, ngay cả già đây cũng hết cách với nó chứ đừng nói đến một con linh xà còn chưa đắc đạo! Gặp phải nó cũng chỉ có nước tự nhận mình xúi quầy thôi!”

Lúc này ở hồ nước thôn Thập Lý.

Khi con rắn bay đó ra lệnh, lập tức đàn rắn lao về phía anh.

Cái đám dày đặc bò lỗm ngỗm trên mặt đắt trông thật kinh tởm.

Anh lập tức sờ tìm trong túi một ít bột hùng hoàng, vì anh biết rằng đến đây để bắt rắn, nên tắt nhiên phải chuẩn bị sẵn những thứ này.

Anh rắc bột xuống đất, cả bầy rắn không thể không rút lui.

Không ngờ con rắn bay nổi cơn thịnh nộ, nó nuốt luôn đám rắn nhỏ đang rút lui kia, lúc nổi cơn giận nó ăn luôn cả thịt đồng loại.

“Kêu cái gì mà kêu! Hôm nay mày không chạy được đâu!”, Mạc Phong mắng.

Anh giậm chân phải để cơ thể bật lên, vài cây kim bạc lao ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK