Chương 754
Có cô gái xinh đẹp lao vào lòng mình như vậy thì ai mà chẳng đố kỵ?
Mạc Phong quay đầu lại nhìn hắn ta một cái, nhưng trong mắt hắn ta, Mạc Phong không nhìn thấy sát khí!
Những người trải qua nhiều trận chiến, trong ánh mắt đều có một loại sát khí. Loại sát khí này không cần phải giả vờ mà là trong vô thức bộc phát ra. Những kẻ đó dù chỉ nhăn mày hay mỉm cười một cái thôi cũng khiến người khác phải run sợ.
Đặc biệt là đối với kẻ thù của mình, đánh đấm thực sự chỉ là hạ sách, đánh đòn tâm lý mới là thượng sách. Nếu có thể khiến kẻ thù của mình run sợ thì đã nắm chắc phần thắng.
“Người anh em, FA à?”, Mạc Phong quay đầu lại cười khẩy.
Tên lính canh kia hít sâu một hơi, câu hỏi của Mạc Phong như một lưỡi dao đâm vào lòng hắn.
Quá tổn thương rồi!
Mạc Phong lại bồi thêm một câu: “Hoa Hạ có tỷ lệ nam nữ không đồng đều, số đàn ông nhìều hơn phụ nữ tới hơn bốn mươi triệu người. Người anh em cố lên! Nếu không thì sau này anh sẽ là một trong số bốn mươi triệu người đàn ông đó! Phải làm cẩu độc thân cả đời đấy!”
“A!”, tên lính canh kia giận điên người.
Vốn hắn đã nổi da gà vì cảnh tượng ân ái trước mắt, nay lại còn bị Mạc Phong buông lời châm chọc, đả kích.
“Ai nói với anh không tìm được bạn gái thì sẽ phải làm cẩu độc thân?’, tên lính canh cau mày đáp.
Mạc Phong không khỏi nhíu mày cười gian hỏi: “Thế như các anh thì gọi là gì?”
“Cẩu quân đội – quân khuyển!”, mấy người kia đồng thanh đáp.
…
Chiếc xe dần dừng lại.
“Đến rồi sao?”
Sau khi xuống xe, Mạc Phong nhìn tứ phía. Chỗ này nhìn không giống đồn cảnh sát mà giống một nhà giam!
Không một ai đáp lời Mạc Phong. Tư Đồ Yên, Tưởng Minh Xuyên và đoàn tùy tùng của mình xuống xe, nói với đám người đang áp giải Mạc Phong: “Giải hắn vào! Cho vào phòng giam cấp độ S!”
“Vâng! Vậy còn cô gái này? Nhốt vào nhà giam nữ sao?”, một tên lính canh bên cạnh gật đầu hỏi.
Mục Thu Nghi vội vã tới bên cạnh Mạc Phong rồi núp sau lưng anh.
“Nhốt cô ấy cùng với tôi!”
Một tên lính canh trông vô cùng hung dữ chỉ thẳng mặt Mạc Phong quát: “Mày nghĩ đây là đâu? Nhà mày chắc? Đâu ra chuyện nhốt nam nữ chung, nhỡ ban đêm xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Trước đây chưa từng có chuyện đó thì hôm nay sẽ có! Hiểu chưa? Nơi nào có tôi thì nơi đó không bao giờ xảy ra sự cố ngoài ý muốn!”, Mạc Phong nhếch miệng cười gian manh. Đến giờ phút này rồi mà anh vẫn đấu võ mồm không chịu thua ai.
Tên lính canh ban nãy chỉ vào chiếc còng trên tay Mạc Phong nói: “Tay mày đã bị còng rồi thì bảo vệ cô ta kiểu gì? Dùng miệng sao? Chỉ e là mày không thể tưởng tượng ra sự đáng sợ bên trong nhà giam này!”
Cạch!
Mạc Phong cử động nhẹ, chiếc còng tay đã gãy thành mấy phần. Chiếc còng tay làm bằng kim loại nhưng anh chỉ cần kéo nhẹ một phát đã gãy vụn như cành cây khô.
Cực kỳ dễ dàng!
“Lúc tôi vào những căn nhà giam như thế này, chỉ e là anh còn chưa nhập ngũ!”, Mạc Phong cười lạnh đáp.
Đám lính xung quanh vội vã rút súng nhắm vào Mạc Phong.
Nhưng Tư Đồ Yên xua tay nói: “Được rồi, thu súng lại đi. Cứ làm theo lời hắn nói, cùng nhốt vào phòng giam cấp độ S đi”.
“Nhưng cậu Tư Đồ, ngộ nhỡ… Xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Thì đám phạm nhân bên trong đó lại có số hưởng quá!”
“…”
Phòng giam cấp độ S, bên trong toàn là tử tù. Nếu đưa một cô gái xinh đẹp như thế này vào thì khác gì thả cừu vào chuồng hổ đói?
Mạc Phong khẽ cử động đầu ngón tay, làm cho dây xích sắt trên tay Mục Thu Nghi đứt thành hai đoạn.
“Trước đây từng có kẻ cũng muốn giam cầm tôi, nhưng sau đó hắn phải quỳ lạy tôi ra ngoài!’, Mạc Phong đứng trên bậc thang nhìn đám người kia hừ lạnh.
Tư Đồ Yên lắc đầu chế nhạo: “Đợi ngày mày ra khỏi đây, e là phải ba mươi năm sau mất! Không biết giang hồ lúc đó đã biến chuyển thành thế nào rồi!”
Xem ra bọn chúng không định giết Mạc Phong mà là muốn cầm tù anh đến chết.