Chương 186: Một ngày nhập ngũ, cả đời làm lính
Phải nói rằng Carly vẫn rất thông minh, cô ta ném khẩu súng đi và quỳ xuống đất.
“Có biết Góa phụ đen đã chết như thế nào không?”, Mạc Phong đứng trên container nói với vẻ bề trên.
Carly khẽ gật đầu: “Bị móc tim…”
Khóe miệng anh nhếch lên, anh khẽ cười nói: “Tôi đã nói rồi, tuyệt đối không được động vào người phụ nữ của tôi! Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Lúc trước, khi ở câu lạc bộ Hoàng Quan, Carly cũng từng nghi ngờ.
Nhưng nhìn Mạc Phong giờ cô đơn không có ai trợ giúp, ngay cả thân phận quân nhân cũng bị đội đặc công trục xuất, dù có mạnh đến đâu cũng không thể mạnh hơn thế lực của Huyết Trích Tử ở Giang Hải.
Nhưng hôm nay cô ta mới phát hiện ra mình thật sự ngu ngốc như thế nào!
Làm sao một tổ chức nhỏ lại có thể giết được người đàn ông từng được mệnh danh là người thân cận nhất với thần linh này!
Mạc Phong nhảy xuống và tiến từng bước về hướng Carly.
Khí thế anh ngút trời, trong mắt anh vẫn còn lưu lại chút ngông cuồng và sự khinh thường!
“Cô đi đi! Tôi không muốn ra tay với phụ nữ! Hơn nữa lại là người phụ nữ từng nhận thua! Giết cô rồi cũng không có gì đáng khoe cả. Trở về nói với trụ sở ở châu Âu của các cô, nếu còn dám tới Hoa Hạ, tôi sẽ khiến tên của họ biến mất khỏi lịch sử ngay ngày hôm sau!”, Mạc Phong chắp hai tay sau lưng và nói với giọng điệu đầy khinh thường.
Dường như anh chưa bao giờ coi ai ra gì!
Đúng là anh đã rút ra khỏi giới giang hồ, nhưng vẫn luôn có người ép anh, buộc anh phải dấn thân vào giới giang hồ.
Một tiến một lùi được định sẵn là sẽ gây ra một cơn đẫm máu!
Carly cúi đầu lạy ba lạy rồi mới rời đi, cô ta không hề lo mình sẽ bị đánh lén từ phía sau.
Đối với một cao thủ như Mạc Phong, một cuộc tấn công lén lút từ phía sau thực sự là một sự sỉ nhục!
Sau khi Carly được thả ra, cô ta sẽ không quay lại tổ chức nữa!
Đợt triển khai của Huyết Trích Tử ở Hoa Hạ bị quét sạch, một mình cô ta chạy về, chẳng phải sẽ khiến người ta nghi ngờ sao?
Vì vậy, cho dù anh có thả cô ta đi, cô ta cũng chỉ có thể lang thang khắp nơi trong và ngoài nước.
Đối với một người phụ nữ mà nói, sống một cuộc sống không hề có cảm giác an toàn đã là một sự tra tấn dã man nhất rồi.
Mạc Phong ôm Mục Thu Nghi vẫn đang hôn mê đi về phía bến cảng, vừa bước ra cửa liền thấy đám người Triệu Khải đi ra.
Rõ ràng là trận chiến đã kết thúc, đội tám người của Blade đã từng khiến cho cả những tổ chức sát thủ hàng đầu ở châu Âu phải nhún nhường, cho dù bây giờ chỉ có bốn người, nhưng hiệu quả cũng không phải một ‘Huyết Trích Tử’ nhỏ nhoi có thể so sánh được.
“Xử lý xong chưa?”, Mạc Phong điềm đạm nói.
Triệu Khải mặc chiếc áo mai ô, vỗ vỗ ngực: “Đương nhiên rồi, không sót tên nào! Lâu lắm không giết người, sắp cảm thấy không quen võ vẽ nữa rồi!”
“Suốt ngày anh chỉ ở bãi đỗ xe dưới hầm, còn trông mong gì ở anh nữa đây?”, Trương Hiểu Thiên cười lớn trêu chọc.
Cậu ấy không khỏi trừng mắt nhìn anh chàng này và cười tớn hớn nói: “Tôi làm việc ở bãi xe cũng còn hơn anh đi nhặt rác!”
Mạc Phong trừng mắt nhìn hai người bọn họ, tức giận nói: “Được rồi, lúc nào rồi mà các chú còn cãi nhau được!”
“À phải rồi, đội trưởng, giờ anh đang làm gì vậy?”, Triệu Khải tò mò hỏi.
“Cái đó mà cũng phải hỏi nữa à? Chắc chắn đó là một công việc rất oách rồi! Anh cũng không nhìn lại xem đội trưởng của chúng ta là ai chứ!”, Trương Hiểu Thiên cũng ở bên phụ họa.
Tuy nhiên, Mạc Phong chỉ nhún vai và cười khúc khích: “Hay là theo anh làm nhân viên bảo vệ đi!”
Sợ nhất không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Lúc này Giang Tiểu Hải đã chạy ra khỏi bụi cỏ kêu lên: “Đội trưởng! Cảnh sát đến rồi!”
Trận đánh lớn như vậy, cảnh sát đến cũng là chuyện nằm trong dự tính, nhưng không ngờ họ đến nhanh như vậy.
“Cho nổ đi!”, Mạc Phong khẽ nói.
Triệu Khải lấy ra bốn quả lựu đạn từ thắt lưng của mình, rút phích cắm tất cả các dây dẫn và nói: “Đi!”
“Tôi sẽ cho thêm gia vị!”, Trương Hiểu Thiên cười khẩy, không biết tìm ở đâu ra một quả pháo hoa, châm lửa rồi ném vào nhà kho.
Bùm …
Những ngọn lửa phía sau cậu ấy vô cùng ngoạn mục.
Mạc Phong ôm Mục Thu Nghi trong vòng tay của mình, và bốn người họ bình thản rời đi.
“Những kẻ xâm phạm đến Hoa Hạ của chúng ta!”
“Tuy rằng ở xa, nhưng cũng phải trị trừng trị!”
Bốn người thấp giọng thét lên, khí thế hừng hực như đại quân phi nước đại.
Lúc này, họ đang trên đường đến bến tàu phía Đông.
Bảy tám chiếc xe cảnh sát dừng đột ngột bên lề đường.
“Đội trưởng Tần! Cô nhìn kìa, cháy rồi!”, một cảnh sát kêu lên, chỉ tay về phía bến tàu rực lửa.
Tần Lam không khỏi trừng mắt nhìn anh ta một cái, tức giận nói: “Tôi còn chưa mù! Có thể nhìn thấy được!”
“Vậy thì … vậy chúng ta còn đi đến đó nữa không?”
“Đi!”
Trên nóc tòa nhà ở Giang Hải.
Lý Phong đút hai tay vào túi và khẽ cười: “Tên này vẫn gọn gàng dứt khoát như vậy! Tham gia quân đội một ngày, mà làm lính cả đời! Nhà họ Mạc các người có một nhân vật như anh cũng coi là nở mày nở mặt rồi!”
Bùm …
Một trận pháo hoa khổng lồ bắn thẳng lên bầu trời, rực rỡ vô cùng.
Lúc này trong một căn nhà cho thuê đổ nát.
Một nhà văn tóc dài lang thang đang đắm mình trong việc viết bản thảo, ba tháng liền không nhận được tiền bản thảo, cuộc sống chán nản và đau khổ, anh ta đang phải đối mặt với hiện thực và lý tưởng.
Bùm …
Pháo hoa nở một góc trời, khiến cho mây mù trong lòng anh chợt tan biến.
“Cố lên! Tương lai vẫn luôn tốt đẹp!”
Trên giường bệnh ở một bệnh viện.
Một cậu bé đeo mặt nạ dưỡng khí nhìn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ và mỉm cười vui vẻ: “Mình nhất định có thể vượt qua được!”
Trong một căn nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô, một họa sĩ mù ngồi trên ban công, lắng nghe tiếng pháo hoa.
“Rồi một ngày nào đó mình sẽ nhìn thấy được!”
Trong cuộc đời luôn có những lúc không vừa ý, nếu một ngày nào đó bị số phận đánh gục thì ta phải đứng dậy cười nói … thêm một lần nữa!
Chuyện của Huyết Trích Tử ở Giang Hải chẳng mấy chốc đã lan ra khắp châu Âu.
Chủ đề về sự xuất hiện trở lại của “Minh Vương” cũng đã được mọi người biết đến ngay lập tức, có thể bây giờ đã kết thúc một chuyện rắc rối, nhưng cũng có những rắc rối triền miên khác đang tìm đến.
Chỉ cần họ không tìm thấy thứ gì đó thì họ sẽ không bao giờ từ bỏ!
Sau sự việc này, Giang Hải đã yên ổn trở lại.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trong chi nhánh của đồn cảnh sát Giang Hải.
Đồn trưởng Trương đứng trên sân khấu vỗ tay nhiệt liệt: “Cuộc tấn công khủng bố này có thể coi như đã kết thúc. Đương nhiên, không thiếu công lao của đội trưởng đội đặc công Tần Lam của chúng ta!”
Sau chiến công của hai trận chiến liên tiếp, Tần Lam đã được thăng lên làm Tổng chỉ huy điều tra hình sự Giang Hải!
Mặc dù trong hai lần này, Tần Lam đạt thành tựu hơi mơ hồ, nhưng cô ấy quả thực là nhóm đầu tiên đã đến hiện trường.
Đêm đó khi cô mang người đến bến tàu phía Đông thì ngọn lửa đã cháy rực. Sau khi ngọn lửa đã bị dập tắt, bên trong đã cháy nát vụn, ngoại trừ hàng trăm thi thể đã bị đốt thành than, không tìm thấy bất kỳ manh mối gì nữa.
Vì chuyện này mà bên phía Yến Kinh đã đặc biệt gửi đến thông báo khen thưởng.
Tần Lam đứng trên bục khẽ cười nói: “Thật ra lần này tôi không làm gì cả. Cái chính vẫn là sự cố gắng không ngừng của mọi người! Công lý có thể sẽ đến muộn, nhưng mãi mãi không bao giờ là muộn!”
Bốp bốp……
Bất ngờ một tràng pháo tay vang dội như sấm vang lên.
Nhưng cô lại cúi đầu, mở lòng bàn tay mình ra, trên đó có một vài cây kim bạc.
Lúc này, tuy rằng những thứ được tìm thấy ở hiện trường trước đó đã bị cháy đen, nhưng sau khi rửa bằng nước sạch chúng ngay lập tức sáng trở lại.
“Anh chàng đó… lúc đấy cũng ở đó ư?”, Tần Lam lẩm bẩm.