Chương 227: Mời ăn cơm
Đã nói như vậy rồi lại còn nhử nhau sao?
Châu Nhược Niên trợn ngược mắt: “Xàm xí, đương nhiên là muốn biết rồi, dù là tin xấu thì sớm muộn gì cũng phải biết!”
“Tôi khuyên chủ tịch Châu nên gạt chuyện về thằng nhóc đó qua một bên, lên kế hoạch cho tương lai của nhà họ Châu đi!”, Chương Cửu Thiên nói với vẻ thần bí.
Ghét nhất là ăn nói kiểu nửa vời thế này, lúc nào cũng vòng vo.
Ông ta cầm gậy đánh golf đi về phía Chương Cửu Thiên: “Ông có biết tôi nhẫn nhịn cũng có mức độ không!”
“Đừng đừng đừng, có gì từ từ nói chủ tịch Châu, lẽ nào ông không nghe thấy thông tin gì sao? Nhà họ Từ và nhà họ Mộ Dung trở nên thân thiết lắm, hình như hai nhà có ý kết thông gia…”, Chương Cửu Thiên cười khổ.
Châu Nhược Niên tái mặt hô lên: “Ông nói gì? Kết thông gia?”
Mức độ nguy hiểm của chuyện này còn hơn cả chuyện của Mạc Phong!
Nếu nhà họ Từ và nhà họ Mộ Dung liên kết với nhau thì chiếc kiềng ba chân của Giang Hải chẳng phải sẽ không còn tồn tại nữa?
Hai gia đình họ hoàn toàn có thể liên kết trừ khử nhà họ Châu, sau đó chia nhau Giang Hải.
Nhất là hiện tại thế lực nhà họ Châu đang rất yếu, kinh tế cũng không bằng nhà họ Từ chứ đứng nói là nhà Mộ Dung.
Nhà Mộ Dung rất hiếm khi xuất hiện trước đám đông, không ai biết tình hình tài chính của nhà họ thế nào, hơn nữa nghe nói cao thủ nhà Mộ Dung đông như nấm, túm đại một người cũng có thể đánh bại cả đám.
Hai nhà hợp sức, thì hoàn toàn không cần nhà họ Châu để kìm kẹp lẫn nhau nữa.
“Chuyện này từ khi nào vậy?”, Châu Nhược Niên giờ mới biết nên hoang mang.
Chuyện này liên quan tới việc sống còn của nhà họ Châu.
Chương Cửu Thiên nâng gọng kính, khẽ thở dài: “Truyền thông đưa tin rầm rầm rồi, Mộ Dung Trầm Chương và Từ Giai Nhiên hẹn nhau tại nhà hàng Thiên Đường Hoa Hồng, hơn nữa còn bàn chuyện kết hôn sau này! Đáng tiếc sau đó bọn họ bất đồng quan điểm nên mới nói được vài câu đã rời đi!”
May mà hai bên cãi nhau, nếu không hôm nay Châu Nhược Niên sẽ ngủ không ngon mất.
Từ Giai Nhiên và Mộ Dung Trầm Chương đều là hai người kiệt xuất nhất trong thế hệ thứ ba. Hai người này còn trẻ tuổi nhưng đã đảm đương được công việc nặng nề của gia tộc, nếu sau này ở cạnh nhau thì nhà họ Châu thực sự chẳng đáng để họ phải so đo.
Nhà họ Châu thực ra đã thua từ lâu, thua ở sự dạy dỗ cho đời thứ ba.
Nhìn cả nhà họ Châu, bất luận là nhánh chính hay nhánh phụ cũng không chọn ra được nhân vật nào như Từ Giai Nhiên và Mộ Dung Trầm Chương.
Trước đó Châu Phi còn định theo đuổi Mục Thu Nghi, riêng nói về bản lĩnh thì cô cũng đã đá anh ta bay xa mấy con phố rồi.
Tại quán ăn Lâm Quân Các ở Giang Hải.
Mạc Phong thu dọn xong thì định về nhà. Anh còn phải nghiên cứu xem làm thế nào để Giang Tiểu Hải có thể đứng dậy như cũ, chỉ dựa vào châm cứu thì có lẽ hiệu quả không cao, phải có thêm dược liệu phụ trợ.
Anh định khi về sẽ gọi cho sư phụ xem có thuốc gì có thể nối liền được xương khớp hay không.
Rầm… Cánh cửa bị đạp tung.
“Ông chủ đâu? Kêu ra đây gặp tôi!”, một thanh niên mặt búng ra sữa bước vào.
Triệu Khải dừng tay, quay đầu cười thản nhiên: “Ấy, cậu nhóc, trông trẻ vậy mà khẩu khí ác phết nhỉ, bước vào là hô gọi ông chủ, cậu là ai?”
“Mặc kệ tôi, mau gọi ông chủ ra đây, nếu không đừng trách sao tôi không khách khí!”
Trương Hiểu Thiên và Triệu Khải nhìn nhau, không khỏi bật cười, vị thành niên bây giờ đều ngông thế này sao?
“Người anh em, ở đây không rảnh chơi với cậu đâu, mau đi đi!”, Trương Hiểu Thiên phất tay tuổi đi.
Cậu nhóc sầm mặt: “Ai là anh em của anh! Tôi mười bảy tuổi rồi! Xem ra không dạy dỗ thì các anh không sợ chứ gì, gọi ông chủ ra đây!”
Vừa dứt lời, thanh niên đã giơ nắm đấm về phía Triệu Khải.
“Này, sao cậu lại coi tôi là mục tiêu thế?”, cậu ấy cạn lời.
Trương Hiểu Thiên đứng bên cạnh bật cười: “Có lẽ trông anh đểu hơn! Anh cẩn thận đừng làm bị thương người ta đấy!”
Triệu Khải bước tới, bẻ ngoặt tay thanh niên kia bằng một đường đẹp mặt rồi ấn cậu ta xuống đất.
Một chiêu đã giải quyết xong.
“Đã nói rồi, không có thời gian chơi với cậu đâu! Chúng tôi còn phải kiếm sống nữa!”, Triệu Khải vỗ đầu cậu ta tức giận nói.
Mạc Phong nghe thấy tiếng đánh đấm bèn từ trên lầu đi xuống.
“Làm gì vậy?”
Trương Hiểu Thiên vội vàng giải thích: “Đội trưởng, cậu nhóc này không biết từ đâu chạy tới, vừa bước vào đã động chân động tay nên em mới chế ngự xong!”
“Anh rể…cứu em!”
Thanh niên bỗng kêu lên.
Cả đám đuỗn mặt.
Anh rể sao?
Ai ở đây là anh rể của cậu ta?
Triệu Khải và Trương Hiểu Thiên nhìn nhau, rõ ràng họ không biết cậu nhóc này, hơn nữa họ vừa từ nơi khác tới Giang Hải, sao có thể có người thân được.
Vậy thì, khả năng duy nhất chính là… “Tô Dương? Sao chú lại tới đây?”, Mạc Phong kinh ngạc hô lên khi nhìn thấy cậu ta.
Trương Hiểu Thiên gãi đầu: “Nếu đội trưởng là anh rể của cậu ta thì cậu nhóc này chẳng phải là em vợ sao?”
Mạc Phong co giật khóe miệng, em vợ cái đầu ấy?
“Anh rể là thế này, em muốn mời anh tới nhà em ăn cơm!”, Tô Dương cười đểu nhướn mày.
Xem ra sự thân thiết giữa Mạc Phong và hội Hắc Long đã gây ra sự chú ý cho ông cụ Tô.
Nếu sau này anh đứng về phía hội Hắc Long thì chẳng phải hội Thiên Long sẽ bị cô lập hay sao?
Vậy nên họ cũng tìm cách lôi kéo Mạc Phong, ít nhất thì cũng phải tranh giành xem thế nào.
Anh nhún vai khẽ cười: “Ăn cơm thì khỏi, anh còn phải về nhà nữa!”
“Anh rể, có phải chị mà không ra mặt thì không mời được anh không?”, Tô Dương nhướn mày cười đểu.
Nhưng đúng là vẻ đê tiện của cậu nhóc này khá giống với Mạc Phong.
“Đừng nói linh tinh, mau về đi, anh còn đang bận!”, anh phất tay thúc giục.
Lúc này, một bóng hình bên ngoài bước vào mang theo mùi hương nhè nhẹ.
“Mời anh ăn một bữa mà khó đến vậy sao?”
Mạc Phong ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Nguyệt đứng trước cửa như một ngọn núi băng, hai chân cô ta vắt chéo, chỉ riêng cặp giò đó đã khiến không ít đàn ông phải mê đắm rồi.
Cơ thể cô ta cũng rất hoàn hảo, tỉ lệ cân đối, thậm chí còn khá đẫy đà.
Phụ nữ hơi mập mới là cực phẩm.
Triệu Khải đơ người, nước bọt chảy cả xuống đất, Trương Hiểu Thiên vội vàng kéo cậu ấy vào trong bếp.
“Anh làm gì vậy? Tôi đang ngắm người đẹp mà, không ăn được thì nhìn một lát cũng đỡ thèm mà!”
Trương Hiểu Thiên vỗ vào đầu cậu ấy: “Biết tại sao mà anh mãi không khá lên được không? Vì EQ thấp vãi chưởng, không thấy họ anh anh em em à, chúng ta đứng đó không phải là kỳ đà cản mũi sao!”