Chương 496
Vị hòa thượng vô danh đứng dậy khẽ lắc đầu thở dài: “Người đứng đầu thiên hạ chỉ có một, nhưng người sở hữu mệnh cửu ngũ không chỉ có mình cậu!”
“Còn ai nữa?”, Tư Đồ Yên kinh ngạc hô lên.
Ngôi cửu ngũ hay còn gọi là ngôi vua chỉ có một người. Mệnh của ai ghê gớm hơn thì người đó sẽ thắng.
Thường thì vào thời ít bạo loạn, số lượng những người có mệnh cửu ngũ không quá nhiều. Một thời chỉ có một người.
Nhưng nếu không gặp thời cơ thích hợp thì dù mệnh cách có mạnh đến đâu cũng sẽ chỉ sống một đời vô tri vô giác mà thôi.
Trong thời loạn, những người có mệnh cách đế vương, thừa tướng có phần nhiều hơn. Và trong đám anh hùng hiểu vô số kể ấy mệnh cách của ai mạnh nhát thì sẽ là người phù hợp đứng đầu thiên hạ.
“Bần tăng đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ, thực sự không thể nói thêm được nữa, chỉ có thể khuyên thí chủ, cả đời của cậu chỉ có thể đạt tới mức đứng trên vạn người nhưng dưới một người! Đừng cố vươn thêm một bước nữa. Có những thứ của cậu sẽ là của cậu! Có những thứ không phải của cậu thì cưỡng cầu cũng vô ích! Lời đã nói hết xin cậu về cho!”, vị hòa thượng cúi đầu đầy cung kính.
Thế loạn khiến quần thể anh hùng nỗi dậy. Số lượng những người có mệnh cửu ngũ cũng không còn là điều gì quá đặc biệt và điều đó càng khẳng định thêm cho câu nói, e rằng giang hồ lại đại loạn một lần nữa!
Tư Đồ Yên vốn định hỏi thêm gì đó nhưng lời đến cửa miệng lại không nói ra được, đành phải cung kính rời khỏi ngôi chùa.
Anh ta mở cửa ra, cả đám đàn em lập tức đứng dậy.
“Cậu chủ, sao rồi? Ông già đó nói gì?”
“Phải đấy! Thấy sắc mặt của cậu không được tốt, có phải ông già đó nói điều gì khó nghe không? Để tôi vào dạy dỗ ông ta một trận giúp cậu!”
“Giờ chúng ta tiếp tục leo lên hay là đi xuống?”
Anh ta ngước lên nhìn những ngọn núi trập trùng, khẽ thở dài: “Quay về Yến Kinh!”
Mọi người lập tức cầm đồ đạc đi sát theo sau. Tư Đồ Yên cũng định quay về Yến Kinh sẽ thỉnh giáo đại sư phong thủy huyền học của mình về vấn đề này.
Đến anh ta cũng không thể làm người đứng đầu thiên hạ thì rốt cuộc còn ai xứng?
Trở thành người số một thiên hạ là giác mơ của tất cả đám đàn ông. Thiên tử hô một tiếng, âm thanh vọng cả đất trời. Ai mà không muốn đứng trên đỉnh cao của quyền lực hiện thực hóa giá trị của cuộc đời?
Cùng lúc này tại sân bay thành phố Long Môn.
Mạc Phong vừa đáp máy bay. Sáng nay anh không ăn gì, nhìn đồng hồ đã sắp chín giờ.
Anh đứng trước cửa sân bay nhìn một lượt. Mức độ phồn hoa của thành phố Long Môn kém xa Nam Đô và Giang Hải.
Đây có lẽ còn chưa được tính là thành phố cấp hai, cùng lắm là cấp ba thôi. Mạc Phong đứng trước cửa sân bay châm điều thuốc và lẳng lặng hút mấy hơi.
Anh đang nghĩ rốt cuộc phải đi đâu để tìm được nhà họ Tống. Theo lý mà nói có lẽ nhà họ Tống là danh gia vọng tộc ở thành phố Long Môn thì ai cũng phải biết. Vậy mà lúc đáp xuống đây hỏi người đi đường thì không ai biết nhà họ Tống mà Mạc Phong tìm là nhà nào.
Nghe nói ở đây không ít người mang họ Tống, và cũng có nhiều nhà đều là nhà giàu cả.
Đã tới tận đây thì cũng không cần quá sốt ruột, anh đi ăn sáng rồi tính tiếp. Từ tối qua ở Nam Đô anh đã không được ăn no, sáng sớm nay lại bị thằng cha Tư Đồ Yên đánh thức.
Giờ anh đói tới mức sắp không chịu nổi nữa. Anh gọi một tô mỳ cá viên bên đường. Ở vùng duyên hải thứ gì cũng không có, chỉ có hải sản là nhiều, hơn nữa còn rẻ cực kỳ. Tám tệ một bát mỳ cá viên. E rằng trong tô mỳ này thì mỳ còn đắt hơn cá viên, vì một bát toàn cá viên là cá viên, đúng là người bán hàng có tâm!
Anh vừa ăn vừa gọi điện thoại cho Giang Tiểu Hải. Nói về khả năng tìm người thì cậu ấy vẫn rất được việc. Giờ là thời đại mạng xã hội, nên đương nhiên không thể dựa vào cách tìm kiếm truyền thống như ngày xưa được.
*Đội trưởng, có ba gia tộc mang họ Tống ở thành phố Long Môn. Hơn nữa thực lực cũng ngang cơ! Hình như trước đây là một nhà, sau phân thành ba!”, Giang Tiểu Hải nói từ đầu dây bên kia.
Mạc Phong vừa ăn mỳ vừa nghe Giang Tiểu Hải nói thì lập tức chau mày. Lẽ nào là lúc trước phân chia ra rồi sau nhà ai lo nhà đớ?
Điều này cũng không phải là không thể xảy ra. Cùng với sự lớn lên, khoảng cách giữa anh chị em dần kéo giãn, đương nhiên sẽ chủ động yêu cầu phân tách tự lập môn hộ để tự mình phát triển.
Nhưng điều này không có nghĩa là phải tính làm ba nhà, vì dù sao trong xương cốt huyết mạch vẫn là người nhà họ Tống.
“Chuyện này cũng rất bình thường mà, có gì kỳ lạ đâu!”, Mạc Phong chăm chú ăn mỳ và cười lạnh lùng.
Giang Tiểu Hải ở đầu dây bên kia vội vàng giải thích: “Không phải, ba nhà này không phải mới tách ra gần đây mà tách ra từ năm mươi năm trước rồi. Mỗi một nhà đều tự xưng là nhánh chính. Trong mắt bọn họ, hai nhà khác chỉ là nhánh phụ! Hình như phân tách từ đời ông cụ Tống. Hơn nữa mối quan hệ giữa ba nhà cực kỳ tệ hại! Thậm chí còn giao đầu tại thành phố Long Môn này để tranh giành địa bàn!”
Như vậy thì thành viên của gia tộc nhà họ Tống có phần khá đông. Rốt cuộc Tống Thi Vũ thuộc nhà nào?
“Chú điều tra giúp anh vị trí cụ thể của Tống Thi Vũ!”
Một lúc sau Giang Tiểu Hải nói với vẻ sốt ruột: “Không có! Không tìm được tên này. Rất có khả năng đã bị người khác xóa mắt tên trên hệ thống. Hiện tại cô ấy không có nơi cư trúi”
“Cái gì! Vậy chú tìm giúp anh tên Tống Thanh Sơn. Anh không tin ông ta cũng là kẻ vô gia cư!”, Mạc Phong đặt đũa xuống trầm giọng.
Bây giờ thì Mạc Phong đã hiểu vì sao bọn họ vội vàng muốn đưa Tống Thi Vũ tới nhà ông cụ Lục để làm công cụ tạo dựng mối quan hệ như vậy. Hóa ra là nhà họ Tống chia làm ba nhà ở thành phố Long Môn này, hơn nữa hai nhà còn lại cũng có thực lực không hề yếu kém. Muốn củng cố địa vị thì phải dựa vào nhà họ Lục.
Chỉ cần có được chút quan hệ với nhà họ Lục thì đám người Tống Thanh Sơn sẽ chiếm được ưu thế nhất định.
Xem ra điều này chưa chắc đã là tin xấu đối với Mạc Phong.
Bọn họ đã muốn dùng Tống Thi Vũ tạo dựng quan hệ với nhà họ Lục thì chắc chắn hai nguồn thế lực còn lại sẽ không chịu. Vì như vậy sẽ đụng chạm trực tiếp tới lợi ích của bọn họ. Vậy nên Mạc Phong có thể lợi dụng điều kiện nội đầu của bọn họ để tạo ra ưu thế cho chính mình.
Đang suy nghĩ thì Giang Tiểu Hải ở đầu dây bên kia lại vội vàng lên tiếng : “Tống Thanh Sơn là gia đình có thực lực yếu nhất trong ba nhà, hiện tại đang sống ở quận Sa Đầu thuộc thành phố Long Môn.
Thành phố Long Môn có ba quận chính, mỗi một nhánh của nhà họ Tống sống ở một nơi khác nhau.
Sau khi xác định được vị trí, Mạc Phong húp nước tô mỳ, lau miệng rồi đứng dậy rời đi.
*Ây, cậu nhóc, còn chưa trả tiền mà!”, ông chú trung niên kêu lên.
Mạc Phong quay đầu khẽ cười: “Trả tiền sao? Không phải trước đó tôi gọi mỳ xào xong bị đổi thành mỳ nước sao?”
“Mỳ xào cậu cũng chưa trả tiền mài!”
“Mỳ xào tôi có ăn đâu mà trả tiền!”
“Cậu!”
Ông chú trung niên tức tới mức máu dồn hết lên não.
Ông ta vỗ tay, ngay lập tức phía sau xuất hiện ba người đàn ông lực lưỡng.
“Con trai! Thằng nhóc này ăn mỳ không trả tiền!”
Mạc Phong phụt cười: “Ông chú ơi, ông nói thì phải có chứng cứ nhé, không phải tôi để tiền trên bàn rồi sao?”
Ông ta quay lại nhìn thì thấy hai mươi tệ đặt dưới bát mỳ.