Chương 636
Bước vào trong liền có cảm giác thực sự ấm cúng, tuy ngôi nhà rất đơn sơ chỉ với một phòng ngủ và một phòng khách, rộng hơn 40m2, nhưng lại vô cùng gọn gàng.
Ngay cả khi cô ấy sống một mình, nhà cửa vẫn rất sạch sẽ, ngoại trừ một số đồ lót của Tống Giai Âm đang treo trên móc trong phòng khách, còn có cả quần ren và quần lọt khe.
Xem ra cô gái nhỏ này lúc thường cũng khá thú vị đấy chứ. Dường như biết Mạc Phong đang nhìn chằm chằm đống đồ kia của mình, khuôn mặt xinh xắn bỗng đỏ bừng bừng như vắt ra được nước.
Không ngờ hôm nay Mạc Phong lại đưa cô ấy về nhà , gương mặt vốn hơi tái nhợt vì chảy máu, lúc này lại đột nhiên nóng bừng lên.
“Nếu anh thích thì em tặng anh vài cái nhé?”, Tống Giai Âm trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt vẫn đỏ như quả cà chua.
Mạc Phong thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng cười cười: “Đừng trêu anh nữa, anh… anh vô tình nhìn thấy mà…”
Anh đặt Tống Giai Âm ngồi lên ghế sofa, sau đó tìm hòm thuốc trong tủ, mở hòm rồi lấy băng gạc ra.
“Em cố chịu nhé, một lát là xong thôi!”, anh nhìn vết thương đỏ tươi dưới chiếc cổ xinh đẹp, dịu dàng nói.
Phụ nữ lúc nào cũng yêu cái đẹp, nếu để lại sẹo, chắc chắn Tống Giai Âm sẽ buồn lắm.
Cô ấy như nhìn ra được suy nghĩ của Mạc Phong, nhưng lại rất bình tĩnh: “Không có gì to tát đâu. Người thôn quê như bọn em vấp ngã là chuyện bình thường ấy mà, vả lại… ban nãy em vừa hay đỡ được một nhát dao cho anh, đừng nói là bị thương chút xíu, cho dù có chết, em cũng bằng lòng!”
“Em lại bắt đầu rồi đấy. Nói linh tinh gì thế? May là không bị thương đến chỗ xương, chỉ bị thương ngoài da thôi, chắc không để lại sẹo gì đâu!”
Mạc Phong cầm lấy tăm bông muốn bôi vết thương cho cô ấy, nhưng bên ngoài còn lớp áo khiến anh không biết bắt đầu như thế nào.
“Anh chờ em xíu!”
Tống Giai Âm vừa dứt lời, cô ấy lập tức cởi áo ra, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, nói cởi là cởi, không chút chần chừ.
“Em… em bạo thế, anh…”, Mạc Phong ngượng ngùng cười.
“Trả vờ vừa thôi, lần trước lúc anh ở nhà em, anh ôm em nhưng bàn tay anh cũng có yên phận đâu?”, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy trợn trừng lên như mắt cá vàng vì tức giận.
Lần trước khi đến thôn Thập Lý để tìm nội đan rắn bay, đúng là anh đã ngủ với Tống Giai Âm. Khi tỉnh táo thì anh có thể tự chủ được, nhưng khi ngủ say lại vô thức ôm cô ấy vào lòng, về việc anh có cố ý làm vậy với người ta không thì ai biết được?
Mạc Phong cười ngượng: “Thế… à?”
“Đàn ông là thế đấy, làm chuyện gì thì ngủ một giấc là quên sạch. Dù sao lần trước anh cũng nhìn hết rồi, nhìn thêm lần nữa cũng chả sao”.
“…”
Tống Giai Âm nói như vậy khiến Mạc Phong đột nhiên cảm thấy mình quả thực có chút nợ cô gái nhỏ này. Đúng là đã lâu anh không gọi điện cho Tống Giai Âm, mặc dù cách đó không lâu, anh có gọi cho cô ấy mấy lần nhưng cô ấy đều không trả lời, có lẽ là bởi vì cô ấy quá bận.
Có lẽ trong thời gian Mạc Phong thờ ơ với Tống Giai Âm, cô chỉ biết điên cuồng làm việc để giết thời gian.
Cuộc đời này của anh đã khiến nhiều cô gái phải chịu thiệt thòi. Không biết từ khi nào mà anh đã nợ họ quá nhiều tình cảm.
Sau khi bôi thuốc cho cô, Mạc Phong lấy từ trong túi ra một viên đan dược, nhai nát rồi bôi lên vết thương. Bởi vì trong nước bọt có dịch vị nên khi bôi lên vết thương sẽ có cảm giác đau nhói.
Đan dược mà anh vừa nhai được lấy từ tủ thuốc của Thường Vân Sam. Nếu uống bằng đường miệng có thể tăng cường sức khỏe. Đương nhiên nhai nát bôi lên vết thương cũng sẽ có công dụng tương tự, có thể cầm máu và giúp vết thương mau khép miệng.
Sau khi quấn băng, Mạc Phong để cô nằm xuống nghỉ ngơi.
“Em hơi đói”, Tống Giai Âm nhìn anh nói.
Nghĩ cũng phải. Vốn khi cô tan làm đã rất muộn rồi, lại xảy ra sự việc ở câu lạc bộ của nhà Mộ Dung lâu như vậy. Giờ đã là ba giờ chiều, cô không đói mới lạ.