Chương 701
“Cậu cũng nghe thấy à?”
Hai người nhìn nhau đồng loạt gật đầu.
Mục Thu Nghi cũng lấy dưa leo đắp trên mặt xuống: “Hình như là… phòng của Mạc Phong… không phải anh ấy đã ra ngoài rồi sao? Lẽ nào đã về rồi? Không thể nào, nếu như đã về thì nên đi vào từ cửa chính chứ?”
Lúc trước mọi người vốn nằm trên sô pha xem tivi, nhưng sau khi Mạc Phong nhận được một cuộc điện thoại liền vội vàng ra ngoài.
Anh nói là đi mua thuốc, nhưng đã đi hai tiếng còn chưa về. Mà lúc này trong phòng lại truyền đến tiếng ầm ầm, giống như đang có người đánh lộn vậy.
Tống Thi Vũ cũng chầm chậm đứng lên và đi về phía căn phòng kia: “Cậu có chìa khóa dự phòng không?”
“Có! Nhưng nếu như đi vào, có phải không phải phép lắm không?”
“Cậu là vợ của anh ấy, có gì mà ngại chứ!”
“Ai nói vậy, mình đồng ý bao giờ?”
“…”
Mặc dù miệng nói như thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn cầm chìa khóa đi tới.
“Cứ mở ra xem thử, đừng động vào đồ bên trong là được!”, Mục Thu Nghi cảm thấy hơi khó xử.
Dẫu sao đây cũng là tự tiện xâm nhập vào phòng của người khác.
Nếu như ai mà dám tự động đột nhập vào phòng của cô thì cô sẽ nổi đóa lên ngay.
“Yên tâm đi, phòng của đàn ông ngoại trừ tất thối thì vẫn là tất thối thôi, có gì để xem chứ!”, Tống Thi Vũ vẫy tay, khẽ cười nói.
Cô tra chìa khóa vào, cửa vừa vặn được một nửa thì bỗng một cơn gió ập tới khiến cánh cửa mở toang.
Một luồng gió mạnh rít gào thổi đến, xuyên qua khe hở nơi hai người phụ nữ đang đứng mà lao ra ngoài, khiến tóc hai cô rối tung.
“Vừa… vừa nãy là cái gì vậy? Vèo một cái là xuyên qua, không phải là chuột chứ?”, Tống Thi Vũ nghi ngờ nói.
Mục Thu Nghi trợn mắt nhìn cô ấy tỏ vẻ cáu kỉnh: “Chuột nhà cậu có thể cao như vậy sao?”
“…”
Choang…!
Lúc này bên ngoài phòng có tiếng cửa sổ bị vỡ.
Họ vội vàng chạy ra ngoài xem, thì thấy tấm kính thủy tinh bị vỡ tạo thành một cái lỗ lớn, một luồng ánh sáng nhạt lao ra ngoài từ cái lỗ đó.
Họ quay đầu nhìn trong phòng của Mạc Phong, tất cả đều bình thường, đồng thời mấy thứ chăn màn gì đó đều được gấp rất ngăn nắp, giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
… Lúc này, trong khu rừng ở quốc lộ phía Nam.
Một âm thanh nặng nề vọng tới.
Trận pháp đã bị phá.
Ba người Trương Đình Ngọc, Trương Phong, Mạc Phong từ bên trong lao ra.
Cảm giác lạnh lẽo, nhớp nháp trên người ngay lập tức biến mất, dương khí trong cơ thể cũng dần dần hồi phục.
Trương Phong lập tức dùng một tay kết thủ ấn, miệng niệm khẩu quyết của Thuật hồi dương.
“Thanh long du vân quân quy côn, giang sơn bất cải ứng vô minh, Càn Khôn tại thế tiếu Tô Hàng, quân bất tái kiến Ttrường Giang thủy…”
Chẳng bao lâu, Trương Phong đã cảm thấy trong đan điền của mình có thêm một luồng dương khí.
“Lúc này đào đâu ra cơ hội để cậu hồi dương khí nhanh như vậy, cẩn thận xung quanh một chút!”, Trương Đình Ngọc kinh hãi hô lên.
Một chân anh ta giẫm xuống đất: “Kỳ Môn Vũ Hầu! Xích Diễm!
Vù…!
Mấy con rồng lửa lập tức xuất hiên, nơi nào có nó thì một ngọn cỏ cũng không còn.
Trương Phong thấy vậy lập tức chắp hai tay lại: “Kỳ Môn Phong Hầu, Thủy Đạn!”
Một con hổ được tạo thành từ nước lập tức nhào về những nơi bị thiêu cháy xung quanh. Bên trong nơi này đều là rừng cây, nếu như gây ra hỏa hoạn thì có thể liên lụy đến những vùng lân cận trong vòng ba mươi cây số, có thể cháy lan đến cả khu dân cư.
Nếu như gây ra tổn thất đó thì hậu quả không phải là điều mà Trương Đình Ngọc và Trương Phong có thể gánh vác được.