Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 825

Cô gái này nói là làm. May mà anh đã kịp ngăn lại vào một giây trước đó.

“Có gì thì nói, một phút của cô đây là hàng chục triệu tệ đấy, chậm trễ anh có trả nổi không?”

Mạc Phong cười đê tiện: “Trả được, cùng lắm thì dâng hiến tấm thân này!”

“Khốn nạn!”

Tút tút tút!

Lần này thì cô ấy tắt máy thật. Mạc Phong sầm mặt. Ông nội chứ! Anh không tin không thể trị được cô nàng này.

Anh lại gọi lại, một lúc sau giọng nói kiêu kỳ của Diệp Đông Lâm lại vọng tới.

“Còn dám nói linh tinh là tôi không nghe nữa thật đấy!”

Có lẽ cô cũng biết Mạc Phong sẽ trêu đùa một chút rồi mới vào chuyện chính, nếu không, cô đã không nghe máy.

“Muốn bàn một vụ làm ăn với nhà họ Diệp!”

Mạc Phong vẫn cười với vẻ trêu đùa.

Đối với những người phụ nữ lạnh lùng, ngạo mạn như thế này thì không được phục tùng, không được rụt cổ. Đàn ông muốn làm được việc lớn thì phải đa mưu túc trí, dũng cảm và mặt dày!

Diệp Đông Lâm càng ngạo mạn thì anh càng đểu.

“Anh giới thiệu một vụ làm ăn với nhà họ Diệp chúng tôi sao?”, cô hỏi với vẻ hứng thú.

Mạc Phong khẽ cười: “Đúng vậy! Tôi có một lô dược liệu!”

“Ha ha, tôi còn tưởng là gì. Nhà họ Diệp chúng tôi chẳng thiếu gì ngoài dược liệu! Tôi biết anh có đất trồng dược liệu của anh nhưng những loại anh có thì nhà họ Diệp chúng tôi cũng có hết!”, Diệp Đông Lâm cười thản nhiên.

Trước đó cô phát hiện ra Mạc Phong có kênh dược liệu riêng của mình nhưng lại đi tuyên bố với bên ngoài là dược liệu của nhà họ Diệp. Diệp Đông Lâm không ngăn chặn là vì cô đã tìm người kiểm tra hai loại dược liệu này.

Kết quả thể hiện, lô dược liệu mà Mạc Phong có trong tay có màu sắc còn đẹp hơn của nhà họ Diệp, mà giá lại thấp hơn rất nhiều.

Thực ra Mạc Phong không biết rằng, nhà họ Diệp đã lén lút mua lại lô dược liệu đó với giá anh đưa ra sau đó bán lại cho người khác với giá cao hơn.

Đương nhiên Diệp Đông Lâm sẽ không để người khác biết chiêu trò đó của cô. Thực ra thành phẩm là hai loại dược liệu được trộn vào nhau, nếu không quan sát kỹ thì không thể nào phân biệt được.

Mạc Phong chỉ cười khi nghe cô nói vậy: “Có lẽ cô đã nghe chuyện về tôi ở Yến Kinh rồi nhỉ? Tư Đồ Yên mua được một cây Bạch Phật Thủ với giá 500 triệu!”

Diệp Đông Lâm ở đầu dây bên kia rơi vào im lặng, thậm chí còn có tiếng mở cửa vọng tới.

“Cây Bạch Phật Thủ đó là của anh à?”, cô bỗng nói với vẻ kích động.

Gần đây tin tức này lan truyền ầm ầm ở Yến Kinh. Cho dù có cố giấu giếm thế nào thì thông tin vẫn lộ ra bên ngoài. Nhất là việc Mạc Phong chơi Tư Đồ Yên tới bến ở buổi đấu giá khiến điều đó trở thành câu chuyện uống trà sau bữa cơm của rất nhiều người.

“Không phải!”, Mạc Phong bình tĩnh nói.

Diệp Đông Lâm đang kích động giờ giống như bị tát phải gáo nước lạnh: “Vậy anh nói với tôi làm gì?”

“Cây đó không phải của tôi, nhưng tôi có một vườn, năm mươi mẫu toàn là Bạch Phật Thủ! Cô Diệp có muốn bàn chuyện làm ăn không?”

“…”

Ầm!

Tức thì, đôi mắt Diệp Đông Lâm trợn tròn, sáng rực. Chết tiệt! Đây là một vụ mua bán cho không mà. Chỉ có kẻ ngốc mới không hợp tác thôi!”

Nếu một mẫu có thể trồng được ba trăm cây Bạch Phật Thủ thì năm mươi mẫu đất chẳng phải là mười lăm nghìn cây sao?

Tư Đồ Yên mua một cây với giá năm trăm triệu, nếu như mua hết thì chắc chắn nhà Tư Đồ sẽ bị khuynh gia bại sản mất.

Hơn nữa loại cây này còn sinh trưởng nhiều. Tiền đâu có thể sinh ra nhanh như cây mọc được.

“Anh có năm mươi mẫu Bạch Phật Thủ thật à?”, Diệp Đông Lâm kinh hãi kêu lên.

Mạc Phong nhếch môi. Anh biết ngay Diệp Đông Lâm sẽ có hứng thú với chuyện này: “Đương nhiên! Nếu cô muốn thì tôi có thể tặng cho cô mười cây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK