Chương 594
Anh phản ứng xuất thần, xoay người trong không trung.
Pằng.
Viên đạn bị bắn chệch lên trên.
Anh không ngờ đám người này lại mang theo súng.
Càng không ngờ chúng lại có thể nã súng không cần suy nghĩ như vậy, thậm chí mười mấy tên đồng loạt rút súng ra. Mẹ kiếp!
Đây chắc chắn là đội sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp.
Chắc chắn là Diệp Đông Lâm đã gây rắc rối với thế lực nào đó và họ đã theo cô tới tận đây.
Mạc Phong cũng không phải kẻ ngốc, anh nhảy xuống sông, không đối đầu trực diện với mười mấy tên đó bởi đó là mười mấy khẩu súng cùng với tâm thế giết người không chút do dự.
Mặc dù anh có thể tránh đạn nhưng chưa tới mức có thể tránh một lúc đòn tấn công của mười mấy khẩu súng.
Dù sao bây giờ cũng đang là ở Giang Hải, anh không lo không giải quyết được. Nếu là ở địa bàn khác mà để chúng chạy được thì đúng là mất mặt.
Anh lặn dưới soonh\g, lấy điện thoại trong túi ra. Mặc dù là đang ở dưới nước nhưng điện thoại không hề bị ảnh hưởng.
“Điện thoại chống nước chuyên nghiệp Phelps đúng là ngầu thật”, Mạc Phong cười he he.
Đám người kia cũng không có ý định nã súng xuống, rõ ràng là chúng không muốn chiến đấu, nên vội vàng đưa người rời đi.
Xem ra họ đã theo dõi Diệp Đông Lâm một thời gian, nên đến cả đường tẩu thoát cũng đã xác định sẵn. Thấy bọn họ rời xa Mạc Phong bèn nhảy lên khỏi mặt nước, qua hàng rào lan can.
Anh gọi điện thoại.
“Cậu Mạc!”
Anh khẽ nhếch miệng cười lạnh lùng: “Theo dõi mấy chiếc Audi màu đen cho tôi, nhất là chiếc có biển số 731, cử người khóa chốt các đầu cầu và các lối ra khỏi thành phố!”
“Vâng!”
Một lúc sau, cả thành phố Giang Hải phồn hoa bỗng tấp nập bởi xe cộ, vài đội quân bắt đầu tản ra các ngõ ngách từ trung tâm thành phố.
Họ tản các nhánh từ trung tâm giống như bông hoa nở rộ, nếu có một chiếc flycam từ trên quay xuống thì có thể nhìn thấy tám nhánh xe bắt đầu tản ra các cửa ngõ ra vào của Giang Hải.
Rõ ràng là lực lượng tham gia không chỉ có của tông Hắc Long mà còn có của cả ba gia tộc.
Vì dù gì thì Diệp Đông Lâm cũng là nhà cung ứng của bọn họ, cần phải chăm sóc tốt một chút, lúc này mà không thể hiện thì còn là lúc nào nữa chứ!
Tại một con đường đất phía Tây thành phố Giang Hải.
Đám người kia không tới sân bay, ga tàu lửa, bờ cảng mà là lựa chọn một con đường làng, đợi khi chúng đi vào trong núi rồi thì rất khó bắt được.
“Rốt cuộc các người là ai? Có biết tôi là ai không?”, Diệp Đông Lâm nhìn người đàn ông lực lưỡng bên cạnh khẽ quát lên.
Phía bên trái bên phải cô đều bị kẹp bởi người của chúng. Ghế tay lái phụ cũng có người, hơn nữa đi theo chúng còn có bảy, tám chiếc xe nữa, như vậy số lượng không dưới bốn mươi người. Nếu chúng không có súng thì với năng lực của mình, Mạc Phong đã xử chúng ngay rồi.
Thật không ngờ tên nào tên nấy đều có một khẩu súng nhỏ màu đen trong tay. THật không biết sau lưng chúng là thế lực nào.
Thế nhưng chẳng có ai trả lời cô, kẻ lái tiếp tục lái, kẻ trông chừng cô vẫn tiếp tục trông chừng. Chúng câm như hến.
“Này, không nghe thấy cô đây nói gì sao?”
Lúc này người đàn ông đang túm cánh tay cô mới khẽ nhếch miệng cười: “Cô Diệp, đừng giãy giụa nữa. Chúng tôi tìm tới cô thì đương nhiên biết cô là thiên kim của nhà họ Diệp rồi!”
“Biết mà còn dám ra tay sao? Lẽ nào các người không biết thực lực của nhà họ Diệp?”
Đàm phán cũng chính là sở trường của Diệp Đông Lâm. Dựa vào tài ăn nói của cô thì có thể từ vô lý nói thành có lý, phân tích đúng và sai, lợi và hại cho bọn họ. Bọn chúng bắt cô chắc chắn là vì tiền.
Lúc này, chỉ cần đối phương lên tiếng thì những việc có thể giải quyết bằng tiền vốn không thành vấn đề.
Chỉ sợ đối phương không cần tiền hoặc là không chỉ cần mỗi tiền!
Nhưng cả đám không nói thêm một câu nào. Tục ngữ có câu ‘lời nói như vàng như ngọc’, thật đúng với bọn chúng trong trường hợp này.
Muốn chúng nói thêm một câu còn khó hơn bắc thang lên trời.
“Đối phương là ai?”, Diệp Đông Lâm sầm mặt hỏi Đám người này không chịu nói chuyện với cô khiến cô không thể phát huy được sở trường của mình.