Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 681

 

Đúng lúc này, có tiếng kêu cứu yếu ớt từ bên đường vọng tới.

 

“Cứu với, có ai không? Đau chết mất, cứu tôi với…”

 

“Cô gái tóc ngắn vội vàng chạy tới thì thấy một cụ già tầm hơn sáu mươi tuổi đang nằm vặn vẹo dưới đất.

 

“Ông ơi, ông làm sao vậy? Ông bị đau ở eo ạ?”

 

“Ông đói quá…nên bị ngất”.

 

“Cháu còn một hộp sữa, ông uống đi, hay là ông muốn ăn gì thì nói cháu, cháu đi mua giúp ông!”

 

Ông cụ có khuôn mặt méo mó bỗng quay đầu lại, đôi mắt ánh lên tia máu đỏ: “Ông muốn ăn cháu!”

 

“Á!”

 

Tiếng kêu của cô nữ sinh xé rách màn đêm yên tĩnh.

 

Mấy cô gái đang mua trà sữa lập tức đặt ly xuống.

 

“Này! Hình như mình vừa nghe thấy tiếng kêu, các cậu có nghe thấy không?”

 

“Hình như có, nhưng không phải tiếng người kêu mà giống tiếng mèo phát dục hơn, thường hay nghe thấy vào buổi tối ấy”.

 

“Đừng nghĩ nhiều nữa, mau uống xong còn về nhà, mình còn nhiều bài tập chưa làm lắm!”

 

“Cũng phải!”

 

“…”

 

Sáng sớm ngày hôm sau.

 

Trong ký túc xá một người ở vô cùng sang trọng dành cho nhân viên của đồn cảnh sát Giang Hải.

 

Tần Lam đang nằm bò ra giường trong bộ đồ ngủ màu đen, ôm gối ngủ say sưa. Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên đánh thức cô.

 

Reng reng reng.

 

Đôi mắt cô mơ màng, còn tay thì sờ soạng lên đầu giường: “A lô! Ai vậy?”

 

“Đội trưởng Tần! Xảy ra chuyện rồi!’, đầu dây bên kia vang lên tiếng kêu kinh hãi.

 

Bụp!

 

Tần Lam lập tức bật dậy: “Cậu nói cái gì? Lại xảy ra chuyện gì nữa?”

 

“Lại có người chết rồi! Bên phía Đông Kiều, cô mau tới!”

 

“…”

 

Cô vội vàng tắt máy, lấy quần áo mặc vào, chạy ra ngoài mà không kịp cả đánh răng.

 

Khi cô tới nơi thì cảnh sát đã giăng dây bao quanh.

 

… Trong phòng bảo vệ của tập đoàn Kim Tư Nhã.

 

Hai ngày này Mạc Phong cũng đang nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị cho những kế hoạch sau này. Về phía kinh doanh, may mà có Tống Giai Âm và Thương Hồng phụ trách nên anh hoàn toàn có thể buông xuôi.

 

Anh vừa bước vào phỏng bảo vệ thì thấy cả đám đang vây lấy tivi nghe tin tức.

 

“Chậc chậc, lại chết thêm một người nữa. Con gái vốn đã ít sẵn, giờ cứ chết như này thì mấy thằng độc thân vui tính như chúng ta phải làm sao đây?”, Vương Bưu nhìn màn hình với vẻ bất lực.

 

Mạc Phong sải bước đi tới, nhìn lên màn hình: “Người thứ tư rồi à?”

 

“Ấy, anh Mạc tới rồi, anh nói xem có phải là thằng tội phạm biến thái lúc trước được thả nên lại tới Giang Hải làm loạn không?”

 

“Đúng vậy, không phải hai tháng trước cũng xuất hiện những vụ án tương tự như thế này ở Giang Hải sao. Sau đó nghe nói bị bắt, giờ tự dưng lại xuất hiện, có khi nào là cái thằng đó được thả ra rồi không?”

 

“…”

 

Nhớ lại lần trước cũng xảy ra chuyện tương tự, nhưng đó là do tổ chức châu Âu xâm nhập vào Hoa Hạ.

 

Lẽ nào lần này bọn chúng quay lại sát phạt nhanh vậy sao?

 

Lần trước tổng bộ của Huyết Trích Tử tại Giang Hải đã bị Mạc Phong đánh sụp, không có lý do gì mà chúng hồi phục nhanh như vậy.

 

Anh quay lại thì thấy Giang Hải cũng đang nhìn mình chăm chăm. Cả hai đều nghĩ về cùng một vấn đề.

 

“Đội trưởng, anh nói xem có phải phía bên châu Âu lại tìm tới rồi không?”, Giang Tiểu Hải nhìn anh với vẻ khác thường.

 

Mạc Phong vuốt cằm: “Anh cũng không biết. Gần đây nên chú ý, nếu chúng dám tới Giang Hải gây sự thật thì lần này anh nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá gấp bội!”

 

… Cửa nam Đông Kiều của Giang Hải.

 

Tần Lam đi vào giữa đám đông, nhân viên pháp y đắp vải lên thi thể.

 

“Tình hình thế nào rồi?”

 

Cô bước tới, kéo tấm vải xuống. Người chết chính là Lưu Dĩnh – cô gái xinh đẹp có mái tóc ngắn.

 

Khuôn mặt cô gái lúc này trắng bệch, lạnh ngắt, cắt không ra một hột máu.

 

“Người chết là nữ, tầm mười sáu mười bảy tuổi, cũng phải chịu vết thương giống như người bị hại trước đó, bị hãm hiếp, và hình như…”

 

Tần Lam chau mày: “Tạm thời không để lộ tin tức ra ngoài, tìm cách liên hệ với người nhà. Tôi e rằng lúc này bên đồn cũng đã nhận được thông tin về việc tìm người mất tích rồi!”

 

“Rõ!”

 

Đúng lúc họ đang thảo luận thì có một nhóm người lao vào gây sự.

 

“Để tôi vào! Tôi muốn nhìn người bị chết!”

 

Tần Lam quay đầu lại định phàn nàn thì phát hiện ra người bước vào không phải ai khác mà chính là Trương Phong!

 

“Để anh ta vào!”

 

Lúc này hai nhân viên cảnh sát mới chịu buông tay.

 

“Anh tới đây làm gì. Chuyện lần trước tôi còn chưa giải quyết xong với anh đấy!”, Tần Lam trừng mắt nhìn hắn.

 

Lần trước, gã này vì muốn giúp duy trì mạng sống cho bạn gái của mình mà vào cả bệnh viện ăn trộm thi thể, bị nhốt một thời gian, mãi gần đây mới được thả ra, vì dù sao hắn cũng không gây thiệt hại gì cho cộng đồng cũng như không hề làm ai bị thương.

 

Trương Phong nhếch miệng cười: “Không phải tôi tới lấy công chuộc tội sao? Tôi cảm thấy vụ án lần này hết sức kỳ lạ!”

 

“Kỳ lạ? Kỳ lạ chỗ nào. Có người chết thì kỳ lạ à? Không phải lúc trước cũng từng xảy ra chuyện tương tự sao?”, cô khoanh tay hừ giọng.

 

Rõ ràng là cô đang nói tới vụ án giết người liên hoàn trước đó.

 

Nhưng Trương Phong vẫn cảm thấy khác thường. Bởi vì hắn tìm hiểu bát tự sinh thần của cả ba cô gái này thì đều sinh vào giờ Hợi, hơn nữa đều sinh vào tháng bảy Âm lịch – tháng Cô hồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK