Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 174: Đại chiến bùng nổ

Rõ ràng là người đàn ông trung niên để râu này hết sức kiêng dè. Sống mới là điều quan trọng, tiền thì phải kiếm nhưng mạng mà không còn thì có nhiều tiền cũng để làm gì?

Một người phụ nữ xinh đẹp khác đứng dậy: “Arkoo, ông nhát thế cơ à! Gã đó đúng là rất lợi hại nhưng dù gì hắn cũng chỉ là kẻ đơn thương độc mã, còn chúng ta là tổ chức sát thủ top 20 của thế giới. Nhiều người thế này lẽ nào lại sợ một mình hắn sao?”

“Chính xác, tổ chức của chúng ta đã phát triển tới mức độ này, mà Giang Hải là một vùng kinh tế quan trọng của Hoa Hạ, chỉ cần chúng ta kiểm soát được kinh tế của Giang Hải thì tức là đã kiểm soát được toàn bộ thành phố, giờ mà rời đi thì đúng là đáng tiếc!”, một người đàn ông trung niên đeo kính khoanh tay trầm giọng.

“Hơn nữa những gì mọi người nghe cũng chỉ là sự lưu truyền, ai mà biết được rốt cuộc hắn có lợi hại như vậy thật không, chúng ta có nhiều sát thủ cấp A như vậy, hắn tự dâng mạng lên họng súng của chúng ta người phải rời đi nên là hắn mới đúng.

Rõ ràng là đám người này vẫn cảm thấy kiêng dè nhưng lại không chịu nhả miếng thịt Giang Hải.

Giang Hải được coi là đặc khu kinh tế ở Hoa Hạ, chỉ cần có khả năng mở thông hành lang này thì khắp nơi đều là vàng có thể kiếm được, vì một tổ chức muốn lớn mạnh thì cần phải có tiền để lũng đoạn.

Không có hỗ trợ kinh tế, chẳng ai dám liều mạng cả?

Huyết Trích Tử từng là một tổ chức rất bé nhỏ ở châu Âu, không lọt được cả vào top 100, nhưng đúng ba năm kể từ khi Mạc Phong rời khỏi châu Âu thì bỗng dưng tổ chức này có sự đột phá về thực lực mà không rõ nguyên nhân vì sao.

Từ ngoài top 100 lọt vào top 2.

0Hơn nữa còn là kẻ săn tiền thưởng rất mạnh ở châu Âu! Đây cũng chính là tiền vốn khiến tổ chức này trở nên ngông cuồng như hiện tại!

“Hơn nữa tôi cho rằng hắn đang giữ con mắt ác ma! Sau cuộc đại chiến ở sông Kim Sa, nghe nói chìa khóa mở cửa địa ngục đã bị mất! Tới giờ vẫn chưa có đầu mối gì!”, một người đàn ông trung niên nâng gọng kính, trầm giọng nói.

Lúc này Carly đang dựa bên cửa sổ cười hờ hững: “Hắn có giữ hay không thì chẳng phải thử là biết ngay sao?”

“Ấy? Cô có cách à?”

“Chỉ cần là con người thì đều có nhược điểm, có nhược điểm thì có sơ hở để có thể nhắm vào!”

Hôm nay thời tiết đẹp khá đẹp, sau khi rời khỏi cảng phía Nam, Mạc Phong bèn đi bộ quay trở về công ty.

Vừa bước vào cửa.

Tất cả mọi người đều vây lại.

“Mấy người làm gì vậy?”, Mạc Phong nhìn họ với vẻ kỳ lạ.

Vương Bưu nhìn anh từ đầu tới chân: “Anh Mạc, anh…đã làm gì với giám đốc An thế?”

“Hả?”, anh hoang mang nhìn mọi người, bỗng cảm thấy không hiểu cái đám này đang nói gì.

Lúc này Giang Tiểu Hải ở phía sau ngẩng đầu cười đểu: “Đội trưởng, có phải anh lại ức hiếp con gái nhà lành không? Cưỡng ép hình như không phải là phong cách của anh mà!”

Anh càng nghe càng không hiểu gì, mấy người này nói đi đâu vậy, sao anh nghe chẳng hiểu mô tê gì cả!

Đúng lúc này có tiếng bước chân dồn dập từ ngoài vọng vào.

“Mạc Phong!”

Tất cả đều nín thở đứng nép qua một bên.

An Nhiên khóc như mưa đứng trước cửa, giống như một con thỏ trắng ngấm mưa khiến người khác không khỏi đau lòng.

“Sao thế?”, anh gãi đầu cười khổ.

Một giây sau cơ thể ngát hương thơm và vô cùng mềm mại của An Nhiên sà vào lòng anh.

“Em không sao là tốt rồi…làm anh hết hồn…”, cô ta ngã vào lòng anh khóc thút thút như một cô gái bé bỏng, cô ta giống như mặt hồ đóng băng gặp ánh sáng mặt trời cứ thế tan chảy không thôi.

Cô ta biết…có lẽ bản thân không thể thoát ra được nữa… Cả đám đẫn mặt.

Họ tưởng An Nhiên sẽ tát cho Mạc Phong một bạt tay, nào ngờ lai sà vào lòng anh.

Cô ta còn khóc vô cùng đáng thương khiến mọi người tưởng Mạc Phong đã làm gì rồi cơ.

Vương Bưu thấy vậy vội nháy mắt với cảm đám, thế là đoàn người lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Giang Tiểu Hải cũng gập máy tính lại và lẳng lặng rời đi.

Vừa đúng giờ cơm nên mọi người đều tới nhà ăn.

“Đội trưởng, anh nói xem anh Mạc là người có phúc khí thế nào mà chưa được bao lâu đã khiến giám đốc An phải chết vì anh ấy như vậy?”, Vương Bưu búng trán cậu ta: “Nếu cậu có thể hiểu được sự tinh túy bên trong thì cậu đã có thể trở thành đại ca từ lâu rồi! Cậu tưởng ai cũng có thể làm đại ca chắc? Phải là người thực việc thực mới được, đi học đi, học anh Mạc ấy, có vất vả thì mới có tương lai được!”

“Phải! Học anh Mạc đi!”

Giang Tiểu Hải đứng sau bọn họ không khỏi bật cười.

“Đội trưởng đúng là đội trưởng, tới đâu cũng khiến người khác phải bái phục!”, cậu ấy lắc đầu cười khổ.

Lúc này trong phòng bảo vệ.

An Nhiên đang ôm chặt Mạc Phong như sợ anh sẽ chạy mất.

“Đừng…đừng như vậy…đang giờ làm việc đấy, bị phát hiện là sẽ bị trừ lương nữa…”, Mạc Phong cười bất lực.

Nhưng cô ta chỉ lắc đầu: “Em mặc kệ!”

Cô nhóc sà vào lòng Mạc Phong khóc thút thít làm ướt cả áo anh.

Dù Mạc Phong không nỡ nhưng cũng không thể cứ ôm mãi như thế này.

“Được rồi, đừng khóc nữa, chẳng phải anh không sao sao? Chúng ta cũng đi ăn thôi, vừa ăn vừa nói chuyện!”

An Nhiên khẽ ngẩng mặt lên, đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều, cô chớp mắt vừa đáng yêu vừa khiến người khác thấy thương.

Tại nhà ăn của công ty Cả đám túm lại.

“Mọi người nói xem có khi nào lại làm chuyện đó ngay tại phòng bảo vệ không?”

“Cậu đừng nói bậy, trước đây giám đốc An là người tình trong mộng của tôi, giờ trở thành chị dâu của chúng ta mất rồi…sau này đến cơ hội ngắm nhìn cũng chẳng có nữa…”

“Nếu tổng giám đốc biết được thì có tức chết không nhỉ!’ “Anh Mạc lợi hại thật, bao nhiêu người đẹp cực phẩm như vậy liệu anh ấy có đủ thời gian cho họ không?”

Đúng lúc này Giang Tiểu Hải ho khan.

“Tiểu Hải làm sao thế? Họng khó chịu à? Cậu thân với anh Mạc như vậy, kể chuyện ngày trước của anh ấy cho bọn tôi nghe đi, chắc giờ còn hot hơn trước nhỉ!”, Vương Bưu cười đểu, còn gắp đùi gà trong bát mình cho cậu ấy để nịnh nọt.

“Muốn biết chuyện trước đây của anh đến vậy sao không đích thân hỏi anh chứ?”

Giọng nói từ sau vọng tới.

Vương Bưu bỗng nổi da gà.

Gã quay ngoắt lại cười lúng túng: “Anh…anh Mạc…em…bọn em nói vui thôi mà, anh đừng giận..”

Mạc Phong vỗ đầu gã trừng mắt: “Đi lấy cơm cho anh!’ “Dạ ok!”, Vương Bưu lập tức đứng dậy.

Lúc này An Nhiên lấy phần cơm của mình đưa cho anh: “Ăn của em đi, không cần đi lấy nữa, em có đủ cả đây này!”

Cô ta mở hộp cơm ra, bên trong có lươn, bào ngư, có cả thịt bò, tất cả đều là đồ ăn cao cấp, ngon hơn đồ ăn ở đây nhiều.

Cả đám: “…”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK