Chương 716
Một người đẹp trai mặc áo trắng sao?
Ngoài Trương Đình Ngọc ra thì hắn không nghĩ ra ai mặc áo trắng cả. Hơn nữa gã đó đẹp trai tới mức khiến cả người lẫn thần còn phải ghen tức.
“Có phải là một người có mái tóc dài, mặc áo dài màu trắng, lông mày cũng màu trắng, trông vô cùng thần thái không?”, Trương Phong vội vàng hỏi.
Hồng Yên gật đầu: “Đúng rồi! Chính là anh ta!”
“Cái tên khốn này, sao cái gì cũng nói ra thế không biết!”
“…”
Hồng Yên ghé sát tới, nở nụ cười rạng rỡ: “Tôi có thể hỏi anh một câu được không?”
“Cô hỏi đi!”
“Anh…có bạn gái chưa?”
Trương Phong bỗng ngây người. Câu hỏi này giống như nhát dao đâm vào trái tim hắn. Hắn vốn đã rút con dao ra nhưng giờ nó lại đâm sâu hơn mấy phân vào lồng ngực tổn thương này.
“Từng có!”
Hồng Yên lập tức cười tinh nghịch: “Vậy giờ anh đang độc thân vui tính đúng không?”
“Ừm, nhưng trái tim tôi cũng đã chết rồi. Cả đời này có lẽ không thể đón nhận tình yêu của người con gái khác nữa!”, hắn vội vàng bổ sung.
Hắn biết chắc chắn cô nhóc cảm thấy cảm kích sau chuyện ngày hôm qua. Có thể hắn sẽ chấp nhận tình cảm đó nếu như không phải mang mệnh ngũ tệ tam khuyết.
Vì dù sao với cơ thể, dung mạo và khí chất của Hồng Yên thì có thể nói không chê vào đâu được. Mặc dù cô ấy không đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng nghiêng về một mình hắn là đủ.
Và quan trọng hơn cả là cô ấy trông rất giống người bạn gái đã chết của hắn.
Nếu không phải vì Hồng Yên đã trưởng thành thì hắn thật sự nghĩ đây chính là bạn gái đã đầu thai của mình.
Hồng Yên không vì lời nói của hắn mà từ bỏ, ngược lại, cô càng thêm quyết tâm hơn: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cưa được anh!”
“Hầy, tôi nói rồi, sao cô cố chấp vậy. Có cả đống đàn ông đang chờ đợi cô, sao cô phải lãng phí thời gian với tôi làm gì. Hơn nữa tôi là một đạo sĩ, không thể mang lại hạnh phúc cho cô đâu!”, Trương Phong phất tay nói với vẻ thản nhiên.
Nhưng Hồng Yên vẫn quyết tâm: “Tại vì tôi không đủ xinh đẹp sao?”
“Không! Cô rất xinh đẹp, tôi không xứng với cô. Dù tối qua không phải là cô mà là người khác thì tôi cũng sẽ cứu thôi. Vì vậy cô không cần phải cảm thấy nặng nề gì cả!”
“…”
Nói xong Trương Phong quay người biến mất ngay đầu con đường.
Cô cũng không đuổi theo, thậm chí không hề cảm thấy đau lòng, mà ngược lại chỉ nhếch miệng cười.
“Chị ơi, em tìm thấy anh ấy rồi…”, Hồng Yên khẽ mỉm cười.
… Trương Phong bước đi như người mất hồn.
Nếu không phải vì mệnh ngũ tệ tam khuyết thì không chừng hắn đã kết hôn, thậm chí là đã có một tổ ấm.
Nhưng chính vì cái số mệnh chết tiệt này mà hắn đã phải gánh tránh nhiệm đúng ra không phải gánh.
Năng lực càng mạnh thì trách nhiệm càng nặng. Nếu có thể bắt đầu lại thì hắn sẽ không học cái Thần Quỷ Thất Sát Lệnh quỷ quái kia nữa.
Vụt!
Đúng lúc này, có tiếng gió từ đằng sau thổi tới.
Trương Phong lập tức di chuyển, né qua một bên.
Một con dao găm cắm phập vào gốc cây ngay gần đó.
“Ai? Bước ra đi?”, hắn nhìn xung quanh và quát lớn.
Nhưng không thấy ai khả nghi cả, xung quanh vẫn là dòng người tấp nập.
Khi hắn quay lại nhìn thì thấy có một mẩu giấy nhỏ được ghim dưới con dao găm.
Hắn vội vàng lấy xuống xem, nhưng trên tờ giấy không hề có chữ gì.
Trương Phong không vứt tờ giấy đi mà tới vòi nước công cộng gần đó nhúng tờ giấy vào trong nước rồi đưa lên soi dưới ánh mặt trời.
Lúc này, một vài con chữ đã xuất hiện.
“Đi vào trong hẻm!”