Chương 829
Gần đây nội lực của anh bị tiêu hao nghiêm trọng. Anh muốn nhân lúc này luyện tập thật tốt Càn Long Quyết. Dùng thuật Nội Thị của Đạo gia thì có thể nhìn thấy bên trong người anh đã phát ra ánh sáng màu vàng rồi.
Người bình thường gân cốt không có màu, nhưng sau khi tu luyện thì gân cốt trở nên rắn rỏi hơn, đến cả mạch máu cũng trở nên chắc chắn hơn, đó cũng là lý do vì sao người luyện võ có thể chịu được đòn nhiều hơn người bình thường.
Luyện tập tới đêm Mạc Phong mới lên giường nghỉ ngơi. Dù là ngủ thì Càn Long Quyết vẫn tiếp tục cường hóa cơ thể anh trong tiềm thức.
Mấy ngày sau đó, cuộc sống diễn ra khá bình thường với Mạc Phong.
Mỗi ngày anh đều làm việc từ chín giờ sáng tới năm giờ tối, sống những tháng ngày bình thường mà đến ngay cả Mục Thu Nghi cũng cảm thấy yên tâm. Nhưng cô cũng hiểu một điều rằng trước cơn giông bao giờ bầu trời cũng yên bình như thế.
Trong phòng bảo vệ.
“Đôi át!”, Mạc Phong vắt chân ném hai con bài xuống khẽ nhếch miệng cười.
Trước mặt anh là một xấp tiền chơi thắng. Ít nhất cũng phải một, hai nghìn tệ.
Chơi một lúc mà những người còn lại đến cái nịt cũng chẳng còn.
Vương Bưu toát mồ hôi hột, không biết phải ra quân bài gì tiếp theo: “Qua…”
“Em…em bỏ qua…”, một thanh niên khác ngồi bên cạnh cũng lau mồ hôi.
Mạc Phong bật cười ha hả: “Các anh em, anh chỉ còn hai quân bài thôi đấy!”
Hai người còn lại tối mặt.
“Qua…!”
Anh vứt ra hai quân bài cuối cùng: “Jocker. Móc tiền ra đi!”
“…”
Vương Bưu khóc không ra nước mắt. Một tháng lương đã rơi gần hết vào tay Mạc Phong.
“Hầy! Anh Mạc, kỹ thuật của anh tuyệt vời quá. Anh đánh kiểu gì vậy?”, hắn lắc đầu với vẻ cạn lời.
Mạc Phong nhếch miệng cười: “Chút tiền để mọi người học hỏi kinh nghiệm không phải là quá đáng đấy chứ?”
Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn rung lên.
“Đội trưởng, điện thoại của anh”, Vương Tiểu Hải ở bên cạnh kêu lên.
Anh cầm lên nhìn thì là số của Tống Giai Âm. Cũng đã mấy ngày rồi anh chưa gặp cô nhóc này nên vội vàng nghe máy: “A lô, Tiểu Âm, có chuyện gì à?”
“Anh Mạc, lần trước anh nhờ em tìm mấy loại dược liệu ấy, em đã nhờ trưởng thôn đóng bao gửi về Giang Hải rồi!’, Tống Giai Âm nói với vẻ kích động.
“Dược liệu sao? Dược liệu gì nhỉ?”, Mạc Phong gãi đầu.
Bỗng anh đứng bật dậy: “Không phải là em nói tới…”
“Đúng vậy! Là số dược liệu vô cùng quý hiếm đó!”
“Được! Em đợi anh, anh sẽ tới ngay!”
“…”
Nói xong anh cầm áo định chạy ra ngoài.
Nhưng khi ra đến cửa thì anh lại quay ngược lại.
“Anh Mạc, anh quên đồ à?”, Vương Bưu cảm thấy khó hiểu.
Anh xua tay: “Mọi người chia số tiền trên bàn ra đi. Lần sau nhớ phải để ý vào, gặp anh thì không sao chứ gặp người khác là bị lừa rồi đấy, chơi nhỏ thì vui mà chơi lớn là bị trọng thương rồi!”
Thắng vài nghìn tệ cũng chẳng là gì đối với Mạc Phong. Nhưng đối với người khác thì là một tổn thất lớn.
Có thể bình định thiên hạ nhưng chưa chắc có thể phòng lửa trong nhà.
Có người bên ngoài lẫm liệt nhưng lại chẳng thể lo liệu chuyện hậu phương. Họ sẽ vì vài trăm tệ mà làm việc ngày đêm. Đó chính là đàn ông.
Tiền thua vào tay Mạc Phong thì vẫn có cơ hội lấy lại, nhưng nếu thua ở sòng bạc thì sẽ thua liên tiếp, và càng chơi sẽ càng thua nhiều.
Giờ anh chỉ cho họ chút bài học để sau này không dám tới những nơi như thế chơi linh tinh.
Sau khi rời khỏi công ty, anh lái xe tới chỗ của Tống Giai Âm.
Lần này bộ phận bảo vệ không chặn anh mà còn cung kính nghênh đón anh. Chỉ riêng việc là bạn trai của Tống Giai Âm đã đủ khiến người khác kiêng dè chứ đứng nói tới việc anh là ông chủ của công ty này.
Nếu mà họ để Tống Giai Âm biết được thì khác gì mất luôn cần câu cơm.