Chương 587
“Lập tức liên hệ với ba gia tộc ở Giang Hải cho tôi. Nói là tôi có việc gấp cần gặp họ!”, Mạc Phong lưng hướng về núi, mặt hướng về sông, kéo khóa quần ra và giải quyết.
Đúng lúc này có hai cô gái từ đi ngang qua, nhìn chỉ đang học cấp ba. Khi họ thấy Mạc Phong đứng bên sông tiểu tiện bèn lập tức che mắt lại và kêu lên.
“Á! Đồ lưu manh!”
Nghe thấy vậy, mạc Phong lập tức kéo quần lên: “Kêu cái gì mà kêu! Bị mấy người kiếm được món hời mà còn kêu sao?”
“Đúng là đồ mặt dày!”
Hai cô gái che mắt vội rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Mạc Phong mới nói vào điện thoại: “Vừa rồi ông nói gì? Tôi không nghe rõ!”
“Cậu Mạc! Không phải tôi không giúp cậu liên hệ họ mà thật sự là không có cách nào cả! Nghe nói hiện tại cả ba nhà đang ở khách sạn Budda và sắp ký hợp đồng hợp tác với một gia tộc nào đó!”, Đàm Lão Bát ở đầu dây bên kia vội vàng lên tiếng.
Mạc Phong lập tức chau mày.
Đến Đàm Lão Bát cũng biết chuyện này thì xem ra nhà họ Tưởng đã làm hết sức phô trương, rõ ràng là nhắm thẳng vào Mạc Phong, muốn tát vào mặt anh trước đám đông.
Chỉ cần ba nhà đó thuộc về nhà họ Tưởng thì bọn họ có thể thiết lập một vùng ở Giang Hải và như vậy quyền lực cũng sẽ thuộc về tay họ. Dù có ép họ rời đi thì chỉ cần ba gia tộc cộng thêm nhà họ Tưởng hợp lực cũng đủ đến khiến người ta phải đau đầu.
Tại khách sạn Budda!
Mạc Phong cúi đầu trầm ngâm một lúc rồi mới cười lạnh lùng: “Ha ha! Được! Hôm nay tôi muốn xem xem, rốt cuộc nhà họ Tưởng có bản lĩnh tới mức nào mà dám ‘ném đá’ ở địa bàn của tôi!”
“Vậy…cậu Mạc, có cần tông Hắc Long của chúng tôi giúp đỡ không! Bọn họ cũng quá đáng thật, rõ ràng là nhắm vào cậu mà.
Nếu nhà họ Châu mà quy thuận thì có khi nào lại ra tay với chúng ta không?”, Đàm Lão Bát nói với vẻ lo lắng.
Sự lo lắng của ông ta cũng không phải không có lý do. Trong thời gian ngắn, tông Hắc Long có thể phát triển và trở nên lớn mạnh như hiện tại đều dựa vào cả ba gia tộc này ở Giang Châu.
Tại sao ba gia tộc này lại nể mặt ông ta? Vì họ nể Mạc Phong, nếu mà anh bị sụp đổ thì tông Hắc Long không cần phải nói tới.
Vì vậy, dù hôm nay Mạc Phong có chọc thủng trời thì Đàm Lão Bát cũng phải phụng mệnh vua đến cùng. Đường đi là do mình nỗ lực tạo ra thì phải quyết chiến một trận sống còn.
“Không cần đâu, chúng ta là người văn minh, đừng động tí là giết giết chém chém! Như vậy còn ra thể thống gì nữa!”
“Đúng đúng đúng, cậu Mạc nói đúng!”
“Huy động toàn bộ anh em của ông cho tôi, tối nay khéo phải dùng hết đấy!”
“…”
Đàm Lão Bát ở đầu dây bên kia ngớ người, chỉ biết phụng mệnh đáp lại một tiếng.
Ông ta cũng hiểu tính khí của Mạc Phong nên đồng ý với anh trước. Nếu bạn không nghe lời thì anh sẽ dùng cách nguyên thủy nhất để giải quyết vấn đề đơn giản nhất.
Sau khi tắt điện thoại, Mạc Phong lại xe tới khách sạn Budda.
Anh thật sự muốn xem xem khẩu vị của nhà họ Tưởng lớn tới mức nào. Rõ ràng là muốn đào người trong tay anh, thật chẳng coi anh ra gì.
Phía Nam thành phố Giang Hải. Bên trong một khách sạn như hình cánh buồm, đây là khách sạn năm sao của nhà Mộ Dung.
Và cũng là khách sạn duy nhất ‘có sao’ ở Giang Hải.
Bên trong một căn phòng VIP.
Có vài người đang ngồi. Trong đó có người của ba nhà và một người đàn ông trông hết sức tuấn tú, dẫn theo một cô gái cực kỳ kiều diễm bên cạnh.
“Cậu Tưởng, nếu chúng tôi gia nhập tập đoàn Tưởng Thị thì có thể nắm bao nhiêu cổ phần trong tay? Hoặc nói cách khác là tập đoàn Tưởng Thị có thể cho chúng tôi bao nhiêu lợi nhuận? Một năm có thể khơi thông được bao nhiêu hành lang? Mỗi một hành lang là bao nhiêu phần trăm. Những điều này cậu vẫn chưa nói cho chúng tôi biết!”, Mộ Dung Vân Long khẽ nói với người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú kia.
Người này không phải ai khác mà chính là Tưởng Minh Xuyên của nhà họ Tưởng.
Lúc này hắn đang nằm trên đùi cô thư ký kia, ăn đồ do cô ta bón.
Cả ba gia chủ của ba nhà đều là những người đầu còn sạn cả. Mặc dù tập đoàn Tưởng Thị là tập đoàn tài chính siêu cấp nhưng phải kiếm được lợi nhuận thì mới được, nếu không, đi trở mặt lúc này với Mạc Phong thì đúng là vô nghĩa.
Lúc này Tưởng Minh Xuyên chậm rãi ngồi dậy và mỉm cười: “Tôi nói này, các người cũng đừng lo lắng nhiều đến vậy chứ! Với thực lực của nhà họ Tưởng, cho đại các người một chút thôi thì cũng kiếm được cả đống rồi! Kiểu gì cũng có tiền đồ hơn việc đi theo thằng nhãi đó! Các người muốn chi tiết hơn phải không, không thành vấn đề!”
Hắn nháy mắt ra hiệu với thư ký, cô ta lập tức lấy ra một tập tài liệu.
Bên trong là toàn bộ nội dung liên quan tới việc hợp tác. Tài sản của ba nhà sát nhập vào nhà họ Tưởng, đương nhiên cũng không phải là toàn bộ mà là những tài sản chiếm cổ phẩn trong đó.
Chỉ có điều số lượng chiếm cổ phần vượt quá phạm vi chấp nhận của ba gia tộc.
“Cậu muốn chiếm ba mươi phần trăm cổ phần trong toàn bộ tài sản của chúng tôi sao?”, Từ Mậu Thịnh nhìn con số trên hợp đồng và sầm mặt.
Ông ta là một lão hồ ly. Mẹ kiếp! Đòi chiếm ba mươi phần trăm cổ phần thì khác gì sau này có hạng mục nào quan trọng, nhà họ Tưởng đều có thể can dự vào. Trước đây có chuyện gì là mình tự quyết giờ làm gì cũng phải đi báo cáo.
Mộ Dung Vân Long khẽ chau mày khi nhìn hợp đồng, sau đó bật cười: “Ha ha, cậu Tưởng đang đùa chúng tôi phải không?”
“Nói chỉ có chuẩn! Đúng là đang đùa mọi người đấy! Lật tờ tiếp theo xem đi!”, Tường Minh Xuyên đan hai tay làm gối đầu rồi gác chân lên đùi cô thư ký kia để cô ta mát xa cho mình.
Dù là hành vi hay là giọng nói thì hắn luôn giữ vẻ như bố đời mẹ thiên hạ, coi thường người khác của một cậu ấm điển hình.
Đương nhiên bọn họ cũng phải thừa nhận đây là cậu ấm có giá nhất ở Cửu Thành thuộc Yến Kinh. Đúng là hắn có hơi ngông thật nhưng mọi người cũng chẳng phải những kẻ cùng hội cùng thuyền nên không cần phải nhìn mặt nhau mà hành sự.
Khi lật sang trang thứ hai, nhìn thấy những con số thì tất cả đều ngây người.
Nhà họ Tưởng sẽ rót ba tỷ tiền vốn vào, chiếm ba mươi phần trăm cổ phần của mỗi nhà, sau này tất cả mọi hành động của ba nhà đều phải báo cáo với cấp trên. Đây là một điều khoản.
Điều khoản thứ hai là ngoài việc cắt đứt hợp tác với các đối tác khác ngoài nhà họ Tưởng thì với những hạng mục muốn hợp tác cũng phải nhận được sự đồng ý của họ mới được tiến hành.
Thứ ba, nhà họ Tưởng sẽ sắp xếp người của họ vào những doanh nghiệp nòng cốt của mỗi gia tộc để tiến hành nghiên cứu.
Nói dễ nghe thì là nghiên cứu còn nói thẳng ra chính là giám sát.
Nhưng việc rót ba tỷ tiền vốn không phải là một nguồn thu nhỏ. Hơn nữa còn là tiền vốn lưu động, mỗi một nhà có thể dùng số tiền đó để mở rộng nghiệp vụ của mình.
Vậy nên có lợi thì cũng có hại.
“Thế nào? Còn không đủ rung động sao?”, Tưởng Minh Xuyên khẽ nghiêng người mỉm cười: “Ngoài ra bất kể sản phẩm gì của các người thì nhà họ Tưởng cũng sẽ tạo hành lang kinh doanh miễn phí, có lợi còn có ưu đãi như vậy đã được chưa?”
Khơi thông hành lang vô điều kiện sao?
Châu Nhược Niên sắp nhỏ hết dãi xuống đất tới nơi. Đây là một miếng thịt béo bở dâng tới tận miệng mà. Đôi khi muốn tạo một hành lang kinh doanh thôi phải cần cả chục thậm chí cả trăm triệu tệ.
Nếu nhà họ Tưởng có thể cung cấp miễn phí cho họ thì không những tiết kiệm được một khoản tiền lớn mà còn tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Nhiều khi việc họ phải dồn toàn bộ sức lực vào lại chỉ đơn giản bằng đúng một câu nói của nhà họ Tưởng.
Đây chính là sức ảnh hưởng của một tập đoàn tài chính siêu cấp, đi tới đâu đều sẽ có người giải quyết đến đấy!
“Cậu Tưởng nói thật sao?”, Châu Nhược Niên hỏi với vẻ sốt ruột.
Rõ ràng là ông ta đã dao động, nhưng nghĩ cũng phải vì giờ thứ mà nhà họ Châu thiếu nhất chính là tiền. Một vài công xưởng ở vùng duyên hải Giang Hải đã đình công, vấn đề là do thiếu tiền do trước đó đầu tư làm dược liệu với Mạc Phong.
Thời gian dài như vậy, đừng nói là tám chục triệu, ngay cả mười triệu cũng chưa bán nổi. Nhà họ Từ thì khá khẩm hơn một chút, một tháng bán được hơn hai mươi triệu, nhà Mộ Dung là mười ba triệu, nhà họ Châu thảm nhất , mới chỉ bán được sáu triệu.
Hơn nữa thời hạn một tháng cũng sắp kết thúc. Với tiến độ như hiện tại thì không chỉ không bán được mà còn phải bồi thường số chênh lệch cho nhà họ Diệp nữa. Nếu bán được sáu triệu thì còn phải bồi thường thêm bảy mươi bốn triệu nữa!
Trong sáu triệu doanh thu thì lợi nhuận là bốn triệu, tương đương với việc nhà họ Châu kiếm không không cho nhà họ Diệp bảy mươi sáu triệu!
Điên cuồng một tháng cùng Mạc Phong, suýt nữa thì khiến toàn bộ chuỗi kinh tế của nhà họ Châu bị sụp đổ theo. Nhà họ Từ mạnh hơn, Từ Giai Nhiên có thể kiếm được tiền từ lĩnh vực khác.
Nhà Mộ Dung cũng vậy. Mộ Dung Trầm Chương cũng có thể rút tiền vốn từ nước Mễ về. Còn nhà họ Châu có phần bị động hơn vì họ thiếu tiền.
Giờ đây nhà họ Tưởng có thể đầu tư ba tỷ thì rõ ràng là có thể giải quyết ngay vấn đề cấp bách này.
Vì vậy Châu Nhược Niên bắt đầu dao động.
“Ông Châu, chuyện này nên thận trọng, không được hồ đồ, chuyện gì cũng phải cân nhắc!, Từ Mậu Thịnh ngồi bên cạnh khoanh tay nói nhỏ.
Mộ Dung Vân Long thì chìm vào yên lặng. Ông ta đang do dự, và cũng bắt đầu dao động. Nhưng lại không cam tâm sát nhập tài sản vào nhà họ Tưởng. Mặc dù ba tỷ rất hấp dẫn nhưng có rất nhiều việc sẽ bị khống chế.
Có một câu nói thế này, thà làm vua xứ mù còn hơn làm thằng chột chỗ sáng. Nếu bị nhà họ Tưởng kiểm soát thì chi bằng tự mình phát triển. Mặc dù không bằng nhà họ Tưởng nhưng ít nhất cũng thoải mái, hơn nữa tình hình hiện tại của nhà Mộ Dung cũng tốt hơn nhà họ Châu nhiều, không bị khó khăn về kinh tế.
Vì vậy ông ta đang do dự, lẽ nào lại từ bỏ cuộc các cược trước đó với Mạc Phong sao?”
“Các người vẫn tin rằng thằng nhãi đó sẽ đổi đời sao? Nhà họ Tưởng là chỗ dựa lớn như vậy không chọn, tại sao lại cứ tin tưởng thằng nhãi đó?”, Châu Nhược Niên lắc đầu với vẻ khó hiểu: “Cậu ta nói là sẽ giúp chúng ta kiếm tiền, giờ thì sao? Một tháng đã qua rồi mà không thấy bóng dáng cậu ta đâu, giờ chúng ta không chỉ không kiếm được mà con phải bồi thường mấy chục triệu tệ cho nhà họ Diệp nữa!”
Rầm.
Đúng lúc này cánh cửa được mở ra, một giọng nói quen thuộc từ ngoài vọng vào.
“Hừ, vậy ý của ông là đi theo tôi thiệt thòi lắm phải không?”
Từ Giai Nhiên đang ngồi im lặng trong phòng lập tức quay đầu lại: “Mạc Phong!”
Lúc trước khi đang ngồi đây cô đã không ngừng nhắn tin cho Mạc Phong. Nhưng lần nào cũng đánh nội dung xong rồ lại xóa, bởi vì cô không biết phải nói với anh như thế nào.
Từ Giai Nhiên cũng khó khăn lắm mới xây dựng được mối quan hệ mà giờ bị nhà họ Tưởng nhúng tay vào thì coi như sụp đổ hết, thế nhưng cô cũng sợ Mạc Phong không thể nào cứu vãn được thế cục này mà còn bị mất mặt.
Mọi người tái mặt khi nhìn thấy Mạc Phong bước vào.
Một Dung Trầm Chương để lộ nụ cười khó hiểu, có lẽ là nụ cười của sự chờ đợi đã lâu.
Thế nhưng Mạc Phong vẫn cảm nhận được luồng sát khí ở đâu đó trong căn phòng Luồng sát khí này không phải của ai khác mà chính là của Tưởng Minh Xuyên.
Hắn tức giận, chỉ muốn xé anh ra thành trăm mảnh.
Mạc Phong cũng bực bội. Mẹ kiếp! Đây được coi là lần đầu gặp mặt mà, sao lại mang theo thù hận như thấu tận xương can đè lên anh chứ!
“Đây là cậu Tưởng phải không?”, anh nhướn mày khẽ cười.
Nhưng Tưởng Minh Xuyên không thèm nhìn anh. Từ Mậu Thịnh thì vội vàng lên tiếng hòa hoãn: “Người anh em Mạc Phong, để tôi giới thiệu với cậu đây chính là cậu chủ của nhà họ Tưởng ở Cửu Thành, cậu Tưởng Minh Xuyên!”
“Ồ! Nhà họ Tưởng à, một gia tộc chẳng ra làm sao, khí thế bình thường thôi mà trông cũng ra dáng phết nhỉ!”, Mạc Phong cười châm biếm.
Từ Giai Nhiên đứng bên cạnh và cả Châu Phi cũng mỉm cười. Mộ Dung Trầm Chương thì vẫn cố giữ vẻ khách quan.
Có lẽ họ cũng đang mở cờ trong bụng, chỉ là không tiện thể hiện ra, hơn nữa bọn họ sớm đã không chịu nổi cái tính khí mất nết của Tưởng Minh Xuyên rồi.
Nhất là ở địa bàn của mình mà lại có thái độ như vậy thật khiến người khác khó chịu, thậm chí họ còn thầm nhủ sao Mạc Phong vẫn chưa tới, không biết có phải là sau khi từ duyên hải trở về thì Mạc Phong trở nên nhát gan hơn rồi không.
Giờ xem ra không phải, gã này vẫn là chính mình, vẫn cứng đầu như vậy, bất kể đối phương là ai thì cũng phải đấu khẩu đã rồi muốn làm gì thì làm.
Có lẽ cũng chỉ có anh mới dám lăng nhục nhà họ Tưởng như vậy.
Bầu không khí trên nên lạnh lẽo, rõ ràng là Tưởng Minh Xuyên đang tái mặt, khuôn mặt tuấn tú của hắn tái mét vì bị Mạc Phong chọc tức.
“Anh vừa nói cái gì! Nhà họ Tưởng không là gì sao? Ha ha, đúng là không là gì, cũng chỉ đáng giá vài trăm tỷ thôi!”, Tưởng Minh Xuyên ưỡn ngực, ngồi thẳng lưng khi nói vậy Mạc Phong vẫn nhún vai cười lạnh lùng: “Vậy anh lấy hàng trăm tỉ ra đây tôi xem nào, đừng nói là hàng trăm tỷ tới một tỷ có khi cũng chẳng điều động nổi ấy chứ!”
Nghe thấy vậy Tưởng Minh Xuyên lập tức tái mặt.
Từ Giai Nhiên rất giỏi nhìn mặt người khác. Thấy sắc mặt hắn bất thường bèn chất vấn: “Ồ! Cậu Tưởng định chơi Thái Cực quyền với bọn tôi à? Tay không bắt giặc sao?”
“Cô…Cô đừng nghe anh ta nói linh tinh, giá trị nhà họ Tưởng như thế nào mà cô lại không biết sao? Tìm trên mạng thấy đầy ra đấy!”, Tưởng Minh Xuyên vội vàng giải thích.
Lúc này Châu Nhược Niên đặt bút xuống, lẳng lặng nhìn tình hình và cảm thấy có gì đó không ổn.
“Giá trên thị trường không phải là tất cả, giống như ngôi nhà anh có giá một trăm triệu anh có thể tùy ý bán được sao?”, Từ Giai Nhiên lại chất vấn.
Mạc Phong đặt tài liệu cầm trong tay xuống: “Nhìn đi, đây là lỗ hổng tài chính tháng trước của nhà họ Tưởng, cùng với nhứng khoản nợ ở nước Mễ và châu Âu. Tất cả những con số thống kê trên đó đều vượt quá ba tỷ.