Chương 737
Mạc Yến Chi phất tay: “Búa Sắt đi làm mấy món đi, gặp lại bạn hiền, trưa nay phải uống mấy ly mới được!”
“Vâng, ông Hai yên tâm, tôi nhất định sẽ làm vài món mồi bén!”, Búa Sắt cầm muỗng chui vào bếp.
Xem ra hắn nấu ăn rất ngon, nếu không, khi nhìn thấy trong quán đánh nhau thế này thì những người bên ngoài đã bỏ đi lâu rồi chứ ai lại vẫn còn ở đây.
Bên trong không còn xung đột nữa, một ông cụ chống gậy bước vào trong: “Xin hỏi đánh xong chưa, tôi có thể ăn mỳ được nữa không?”
“Đương nhiên là được rồi! Hơn nữa sáng nay tất cả đều được miễn phí! Miễn phí cho tới chưa thì nghỉ bán!”, Mạc Yến Chi đứng trên cười sảng khoái nói vọng xuống.
Nghe thấy được miễn phí, tất cả mọi người ở ngoài đều đồng loạt lao vào trong. Họ tranh chỗ ngồi, có chết cũng không chịu nhường.
Họ ăn xong còn bán lại chỗ ngồi cho người kế tiếp với giá một trăm tệ hoặc là gọi người nhà, bạn bè tới ăn.
Đồ miễn phí có ai mà không thích chứ!
Trong nháy mắt, cả quán ăn chật cứng người. Bình thường một bàn chỉ có thể ngồi tám thì giờ ngồi lên tới mười lăm người!
Trong bếp lửa bốc phùn phụt, chỉ dựa vào một mình Búa Sắt thì làm không kịp.
Búa Sắt cảm thấy cạn lời. Giờ trần mỳ, nấu vằn thắn, hắn đều dùng nồi to để nấu.
Trong một căn phòng trên tầng hai.
Đừng thấy quán ăn nhỏ mà coi thường, vì trên tầng có cả phòng chuyên biệt.
Thường Vân Sam nhìn những bức tường ngả màu vàng, cũng với căn phỏng nhỏ mà lắc đầu thở dài: “Hừ, đúng là sông có khúc người có lúc. Năm đó đến khách sạn năm sao ông còn không thèm ở, vậy mà giờ có thể sống được ở nơi như này tới hai mươi năm. Tôi phát hiện ra là ông đã thay đổi rồi, trở nên trầm lặng hơn. Nếu năm đó ông có được trạng thái như bây giờ thì nhà họ Mạc chắc sẽ không bị như vậy!”
Mạc Phong đã đủ ngông cuồng rồi, nhưng năm xưa Mạc Yến Chi còn ngông cuồng hơn cả anh bây giờ.
Đại náo duyên hải đã là gì. Hai mươi năm trước, tới cả đạo tặc nước ngoài mà nghe danh Mạc Yến Chi thì cũng phải lùi xa ba mét không dám tới gần. Vậy thì khu vực Yến Kinh càng không phải nói, vì căn bản ông không coi ai ra gì.
Trước đây, trong mắt Mạc Yến Chi, bố của Tưởng Minh Xuyên tới cả cơ hội xách giầy cho ông cũng không có.
Hai mươi năm trước, giá trị của ông lên tới hàng chục tỷ.
Mạc Yến Chi rót một cốc nước đưa tới trước mặt Thường Vân Sam và cười vui vẻ: “Mạc Yến Chi của năm xưa đã chết rồi. Giờ chỉ còn ông Hai thôi. Ông còn nói tôi, mỹ nam đầu đội trời chân đạp đất năm xưa giờ sao lại thành ra thế này. Nếu không phải vì tôi quá quen thuộc chiêu thức của ông thì thật sự là không nhận ra luôn đấy!”
Thường Vân Sam cũng được coi là một trong những nhân vật tầm cỡ của giang hồ.
Ông ấy xuống núi với khí thế hừng hừng, đánh bại rất nhiều cao thủ ở Hoa Hạ, thậm chí còn ngông cuồng tuyên bố hi vọng được thất bại một lần.
Kết quả, sau khi đánh hàng nhìn hiệp với Mạc Yến Chi thì thắng được nửa chiêu. Kể từ đó hai người trở thành bạn.
Năm đó ông ấy nổi tiếng không chỉ bởi võ công cao cường mà còn vì quá yêu nghiệt. Phần lớn con gái nhìn thấy ông ta đều nguyện hiến dâng cả mạng sống mà không thấy hối tiếc.
Người ta thường miêu tả người phụ nữ đẹp tới mức bức thở. Còn đây ông ấy tuấn tú tới mức bức thở. Giờ đây không ít quý phu nhân ở Yến Kinh vẫn đang đợi ông ấy quay về cưới họ.
Thật sự có không ít người cả đời này chỉ đợi ông lấy. Năm đó ông cũng nợ không ít…tình cảm của người khác. Ai ngờ, người đàn ông đẹp trai ngời ngời của hai mươi năm trước giờ lại là một ông lão sáu mươi tuổi với nếp nhăn chảy xệ và miệng toàn nói điều tạp nham.
Đã bao năm trôi qua, chẳng ai còn vẻ ngời ngời, hừng hực thời trai tráng nữa, chỉ còn lại những câu chuyện và những tang thương.
“Hầy! Hảo hán không còn dũng khí của năm xưa nữa, thế nhưng ông cam tâm tình nguyện sống ở đây cả đời sao?”, Thường Vân Sam lắc đầu thở dài.
Mạc Yến Chi cầm cốc nước nhấp môi: “Chứ sao giờ? Tôi không còn hứng thú với những gì diễn ra ngoài kia nữa, cuộc sống đơn giản như này khá tốt! Thời gian sẽ giúp tôi quên đi tất cả!”
“Ông không từng nghĩ tới việc sẽ khởi binh lại sao?”
“…”
Hai người nhìn nhau, đôi mắt ánh lên ngọn lửa rừng rực.
Một lúc lâu sau Mạc Yến Chi mới lên tiếng: “Ông từ xa tới đây tìm tôi chỉ để nói những lời này sao? Tôi đã không còn hứng thú với danh vọng, quyền lực nữa rồi. Năm xưa có quá nhiều cơ hội đội mồ sống dậy mà tôi còn không làm thì hà tất đến giờ phút này, sau hai mươi năm tôi lại đi điều động mọi người chiến một trận chứ? Tôi già rồi, tinh lực không còn nữa, ngoài kia là thế giới của người trẻ, để họ làm chủ đi!”