Chương 120
Nếu chiến thắng Đường Vũ Vy, danh tiếng của cô ta trong 9 vị thiên tài đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ sẽ nâng lên tầm cao mới, sánh ngang với Diệp Tinh, Lí Thanh Du và Hoa Lộng Ảnh.
Liêu Như Thành khẽ gật đầu, cậu ta thích nhất bộ dạng quật cường mạnh mẽ này của Kỷ Nhược Yên, Kỷ Nhược Yên ngay lúc này, khắp người tỏa ra một sức hút khó diễn tả bằng lời.
“Phải rồi!”.
Kỷ Nhược Yên đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Anh Liêu, một tuần trước khi hội võ Xuyên Kiềm diễn ra, đã bắt đầu xuất hiện đệ tử của các môn phái tại Xuyên Kiềm bị người ta giết chết, cho đến hôm nay số người chết đã không dưới 20 người, và đến giờ cũng chưa tìm ra hung thủ là ai, chỉ biết đối phương là một cao thủ dùng kiếm, hơn nữa là một nam thanh niên áo đen chưa đến 25 tuổi, anh nghĩ sao về chuyện này?”.
Liêu Như Thành nghe thấy, sắc mặt sa sầm lại, chuyện này coi như một chuyện lớn trong giới võ thuật hai tỉnh Xuyên Kiềm, đến nay đã có hơn 20 cao thủ thiên tài của các môn phái lớn bị mất tích, đệ tử thiên tài của Hợp Nhất Môn có tu vi mạnh nhất đã đạt đến cuối cấp tông tượng võ thuật, nhưng vẫn bị giết hại dã man, đã gây chấn động giới võ thuật tỉnh Xuyên, đến cả Tam Tuyệt Môn của bọn họ cũng vô cùng coi trọng chuyện này.
“Đến giờ anh cũng chưa có bất kỳ manh mối nào, nhưng có một điểm có thể khẳng định, đối phương ít nhất cũng là một vị đã đạt đến cuối cấp tông tượng trong võ thuật, thậm chí là cao thủ đỉnh cao tông tượng, nếu không tuyệt đối không thể giết được Khưu Đạo Hiên của Hợp Nhất Môn.
“Bây giờ cho dù là dùng kiếm, người đàn ông trong độ tuổi chưa đến 30 lại tung hành giới võ thuật Hoa Hạ, người có được thực lực như vậy cũng chỉ có Vương Vũ Dương, đệ tử xuất sắc của Kiếm Kình Giáo thôi, nhưng những cao thủ thiên tài bị giết kia đều là chết bởi một nhát chí mạng đâm xuyên tim, không giống với đặc điểm kỹ năng dùng kiếm của Kiếm Kình Giáo, rõ ràng cũng không phải Vương Vũ Dương làm, anh thực sự không nghĩ ra được rốt cuộc hung thủ là ai, và mục đích là gì!”.
Liêu Như Thành tuy tính tình kiêu ngạo, nhưng cậu ta thực sự cũng có chút tư cách ngạo mạn, phân tích vô cùng rõ ràng hợp lý.
Kỷ Nhược Yên trầm tư, cũng không tìm ra đáp án.
Hai người lúc này vừa đi đến ven hồ ở Lư Thành, và đúng lúc này tim Kỷ Nhược Yên đập thịch một cái, chân cũng dừng bước lại.
Liêu Như Thành cũng nhanh chóng nhận ra, cùng Kỷ Nhược Yên nhìn chằm chằm về phía trước.
Trong lùm cây tối tăm phía trước, một bóng đen đang bước ra, cuối cùng cũng đứng hẳn dưới ánh trăng.
Người thanh niên mặc đồ đen kia trông khoảng 25, 26 tuổi, phía sau lưng có đeo một thanh kiếm dài hơi cong.
“Không hổ danh là người của Tam Tuyệt Môn, nghe nói giới võ thuật Hoa Hạ, Tam Tuyệt Môn đứng vị trí top 10 trong các môn phái, hôm nay tôi lại muốn mở mang tầm mắt, hai vị thiên tài mạnh nhất của Tam Tuyệt Môn rốt cuộc có gì khác với những tên ngu ngốc đã bị tôi giết hay không!”.
Người thanh niên vừa nói dứt, tuy nói tiếng hoa nhưng phát âm khó hiểu, giọng nói rất lạ, trong lúc anh ta nói đã rút ra thanh kiếm dài đeo sau lưng, ngay lập tức, Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành mới nhìn rõ, đó không hề là một thanh kiếm dài, mà đó là một thanh đao Katana Đảo Quốc.
“Người Đảo Quốc?”.
Kỷ Nhược Yên nheo mắt, đã bắt đầu cảnh giác.
“Anh rốt cuộc là ai, vì sao lại đến Hoa Hạ chúng tôi giết hại các võ giả Hoa Hạ?”.
Liêu Như Thành quát lên, cậu ta có thể khẳng định chắc chắn rằng người đàn ông Đảo Quốc mặc áo đen đứng trước mặt đây chính là kẻ cầm đầu vụ giết hơn 20 thiên tài võ thuật ở hai tỉnh Xuyên Kiềm.
“Tôi là ai thì các người không đủ tư cách để hỏi, lần này tôi đến chẳng qua là thăm dò, thay thầy giáo xem xem 20 năm qua thiên tài giới võ thuật Hoa Hạ rốt cuộc trưởng thành đến trình độ nào!”.