Chương 693
Bầu không khí trong xe ngột ngạt, đôi mắt đẹp của Đàm Nguyệt Ảnh khẽ đảo, thấy Diệp Thiên đang mải nhìn ra ngoài cửa sổ thì hơi biến sắc.
Cô ta có dung mạo xinh đẹp, ngang hàng với Ngọc Nguyệt Tiên Tử Lí Thanh Du và một trong Song Tử Thủ Đô Hoa Lộng Ảnh, đứng thứ ba trong bảng xếp hạng người đẹp Hoa Hạ, bình thường đàn ông con trai nhìn thấy cô ta, ai nấy đều điên cuồng muốn lấy lòng.
Cho dù là Diệp Tinh của nhà họ Diệp mà cô ta có duyên gặp mặt một lần, cũng phải liếc nhìn, vậy mà một kẻ phàm phu tục tử như Diệp Thiên dường như hoàn toàn không có hứng thú với cô ta, coi cô ta như không khí.
Cô ta hơi trầm ngâm, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng.
“Những lời Mộ Nhu nói với cậu trước đó, hình như cậu không cho vào tai nhỉ?”.
Cô ta cố ý ra vẻ thanh cao, không gọi tên của Diệp Thiên mà chỉ tiện miệng nói.
Diệp Thiên bình thản nghiêng đầu, đôi mắt trong veo.
“Ý chị là Lạc Tư Đồ?”.
Ánh mắt Đàm Nguyệt Ảnh lạnh lùng: “Chứ còn sao nữa?”.
“Mộ Nhu đã có ý tốt nhắc nhở cậu, bảo cậu đừng đi theo, vậy mà cậu vẫn đến!”.
“Cậu tưởng Lạc Tư Đồ là người hiền lành sao?”.
Tô Mộ Nhu đang lái xe ở đằng trước cũng lạnh lùng hừ một tiếng, rõ ràng đang rất bất mãn. Cô ta tưởng Diệp Thiên đã hiểu rồi, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn đi theo.
Diệp Thiên khẽ cười ra tiếng, lại quay đầu đi.
“Chị ấy có lòng tốt nhắc nhở tôi, tôi đã cảm ơn rồi, nhưng nói thật, chỉ một Lạc Tư Đồ vẫn chưa đủ để khiến tôi lùi bước!”.
“Lần này tôi qua đó chỉ để nhìn xem anh ta có đủ tư cách làm chồng Giai Lệ hay không!”.
Đàm Nguyệt Ảnh nghe thấy thế, đang định lên tiếng thì Tô Mộ Nhu đã không nhịn được mà quát: “Diệp Thiên, rốt cuộc cậu có biết vị trí của mình không vậy?”.
“Cậu là con nuôi của cô tôi, cùng lắm chỉ là anh trai trên danh nghĩa của Giai Lệ, cậu có tư cách gì mà quản lý chuyện chung thân đại sự của Giai Lệ chứ? Chuyện này đã có ông nội lo!”.
“Cậu đi xem Lạc Tư Đồ có đủ tư cách hay không, cậu nghĩ ý kiến của cậu có giá trị lắm sao?”.
Sắc mặt Diệp Thiên vẫn không đổi, chỉ cười nhạt.
“Tôi từng thề trước mặt cô Tiêu, bất cứ chuyện gì của Giai Lệ tôi cũng sẽ tham gia đến cùng, chuyện chung thân đại sự của cô ấy thì tôi lại càng phải đích thân kiểm chứng!”.
“Về việc tôi có tư cách hay không thì chị không quyết định được, cho dù ông cụ Tiêu đứng trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ trả lời như vậy!”.
Giọng điệu của Diệp Thiên đúng mực, mang theo chút lạnh nhạt, khiến Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh đều sửng sốt.
Một lúc sau, hai người đều quay đầu đi, không thèm để ý đến Diệp Thiên nữa. Đồ ngông cuồng tự đại, thằng nhóc không biết tốt xấu, bọn họ nói thêm cũng chỉ phí lời.
“Nếu cậu đã không biết tốt xấu, muốn tự tìm chết thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa!”.
Tô Mộ Nhu ngẩng đầu ưỡn ngực, tập trung lái xe, lại khôi phục dáng vẻ tiểu thư kiêu ngạo lạnh lùng.
Còn lúc này, đã hơn bốn tiếng kể từ lúc Diệp Thiên và Tiêu Trường Hà gặp nhau.
Trong thư phòng của Tiêu Trường Hà, các tư liệu về Diệp Thiên bày đầy trên bàn, ông ta xem qua một lát, ánh mắt lập tức trợn tròn.
“Cái gì? Sao có thể chứ?”.