Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 362

Phía sau Đậu Vạn Quy lại có thêm một vài bóng người từ trong rừng đi qua, không có ai trông có vẻ yếu hơn Đậu Vạn Quy cả, rõ ràng đều là cao thủ chí tôn võ thuật, khiến mọi người há hốc miệng.

“Gia chủ nhà họ Lục tỉnh Cán Tây, Lục Thiên Thư!”.

“Gia chủ nhà họ Lữ, một trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm, Lữ Phong!”.

“Còn có… điện chủ Dược Vương Điện, Dược Không Nhàn?”.

Gần như ai đi qua ông lão cụt tay cũng gọi được tên, người nào cũng là cao thủ đang rất nổi danh trong giới võ thuật của Hoa Hạ, mấy người Tiếu Văn Nguyệt nhìn mà hoa mắt chóng mặt.

Biểu cảm của người phụ nữ váy trắng cũng thay đổi lớn, cô ta vốn cho rằng những người đến góp vui ở núi Phi Vũ lần này đều là những võ sĩ bình thường, không ngờ lại có những cao thủ chí tôn võ thuật như vậy xuất hiện!

“Một trận quyết chiến mà thu hút nhiều cao thủ chí tôn võ thuật như vậy đến xem, còn long trọng hơn cả trận đấu giữa Tiêu Ngọc Hoàng và Diệp Vân Long!”.

Ông lão cụt tay khẽ cảm thán: “Lần này Tiêu Ngọc Hoàng xuống núi, kinh động đến quá nhiều người rồi!”.

Mấy người Tiếu Văn Nguyệt bất giác bước nhanh hơn, số chí tôn võ thuật vừa rồi đã vượt quá đầu ngón tay, lúc này trên đỉnh núi Phi Vũ đã tụ tập vô số các cao thủ võ thuật, giống như các anh hùng tề tựu trong “đại hội võ lâm” vẫn hay được kể đến trong các tiểu thuyết võ thuật.

Bọn họ rất háo hức được nhìn thấy cảnh rầm rộ này!

Nhưng bất luận người khác đi nhanh thế nào, Diệp Thiên cũng chỉ bước lững thững, không hứng thú lắm!

Bước thêm vài bậc thang nữa, mọi người cuối cùng cũng đến được đỉnh núi, bốn người Tiếu Văn Nguyệt nhìn xung quanh đỉnh núi, phút chốc sửng sốt trong lòng.

Đỉnh núi Phi Vũ, nơi cao nhất ở Lư Thành, bình thường lượng khách du lịch ở đây đã đông rồi, nhưng hôm nay, không biết còn đông hơn mọi ngày gấp bao nhiêu lần, ở rìa khe núi Phi Vũ đã chật kín người, chỉ thấy một mảng đen nghịt đầu người nhấp nhô, có người trèo cả lên cây, có người thì đứng trên mỏm đá, có người thì bám vào cành cây, kiểu gì cũng có.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn bốn phía, mấy vị cao thủ chí tôn võ thuật vừa nãy ông lão cụt tay giới thiệu đều có mặt, mỗi người một khu vực, bọn họ ở đâu, thì những người xung quanh đều lùi lại vài mét, tự hình thành nên một cõi, phong thái oai phong nhìn ra quần chúng.

Sở Thần Quang để ý đến các nhân vật đứng sau lưng những người trong giới võ thuật này, con ngươi thu nhỏ lại.

Các ông trùm của thế giới ngầm tỉnh Xuyên như Ngô Quảng Phú, Lâm Thiên Nam, Từ Uyên Đình, Trương Quốc Bưu đều có mặt. Mặc dù bọn họ dẫn theo rất nhiều người, nhưng lúc này lại như đang đi theo người khác, chỉ có thể đứng lấp sau những võ sĩ, không đáng được nhắc đến.

Sở Thần Quang rùng mình, các ông trùm ở tỉnh Xuyên này, có ai không xưng bá một phương, địa vị cao ngất ngưởng, nhưng đối diện với những cao thủ võ thuật, lại chỉ đành lép vế, thận trọng dè dặt, việc này khiến cậu ta một lần nữa lĩnh hội được uy thế tối cao của người luyện võ.

Đến giờ phút này đám người Tiếu Văn Nguyệt mới biết, bọn họ tự cho mình là xuất thân giàu có, học rộng hiểu nhiều, thực tế chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Trong sự kinh ngạc của mọi người, bên vách núi cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng cười lớn.

Mấy người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ánh mắt hiếu chiến của gia chủ Lục Thiên Thư nhà họ Lục ở tỉnh Cán Tây đang nhìn về phía điện chủ Dược Không Nhàn của Dược Vương Điện.

“Dược Không Nhàn, năm năm rồi không gặp, năm đó đấu với ông, tôi thua nửa chiêu, hay là nhân dịp hôm nay gặp nhau ở trên đỉnh núi Phi Vũ này, chúng ta đấu lại một trận?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK