Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 859

Lúc có mâu thuẫn với con cháu của mấy nhà giàu khác ở thủ đô, Diệp Thiên luôn ra mặt vì cậu ta, đánh cho bọn chúng té đái ra quần.

Lúc cậu ta bị Diệp Vân Long trách phạt, cũng là Diệp Thiên lén đem đồ ăn ở phòng bếp tới, hai anh em cùng nhau rúc dưới áng hương đèn, ăn một cách ngon miệng…

Cho dù Diệp Thiên bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, chín năm sống chết không rõ, nhưng cậu ta vẫn luôn nhớ tới Diệp Thiên, người anh trai quan tâm săn sóc cậu vô bờ bến, cậu ta mãi mãi sẽ không quên.

“Anh cả!”.

Cậu ta im lặng trong phút chốc, cuối cùng gọi to rồi bước nhanh đến chỗ Diệp Thiên, ôm choàng lấy cậu kích động vô cùng.

Hai anh em chỉ cách nhau nửa thước, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chứa đựng sự ràng buộc của tình thân. Ngay cả Diệp Thiên cũng cảm thấy xúc động, có phần cảm khái.

Cậu đưa tay ra, khẽ vỗ vai Diệp Tinh.

“Thằng nhóc, cậu lớn rồi”.

Diệp Tinh nghe vậy, trong lòng không ngừng dâng trào cảm xúc. Tiếng gọi “thằng nhóc” này hoàn toàn đưa cậu ta trở lại thời gian chín năm trước.

Từ khi cậu ta bắt đầu nhớ chuyện, Diệp Thiên chưa bao giờ gọi cậu ta một tiếng em, mà chỉ gọi “thằng nhóc”.

Tiếng xưng hô có chút trêu đùa này khiến cậu ta cảm thấy ấm áp trong lòng, vô cùng hoài niệm.

“Anh cả, đúng là anh thật, bao nhiêu năm nay em thật sự rất nhớ anh!”.

Trong mắt Diệp Tinh dâng lên màn sương mờ, cậu ta đường đường là đàn ông bảy thước cao, lúc này lại không kìm được nước mắt.

“Anh từng nói với cậu, nam tử hán đại trượng phu, chảy máu chứ không rơi lệ, khóc cái gì!”.

Diệp Thiên vỗ vai cậu ta, ánh mắt trong veo.

Nhìn tình cảm hai anh em vẫn như xưa, Thi Tú Vân thầm cảm thấy an ủi. Bà ấy kéo Diệp Thiên và Diệp Tinh lại, khàn giọng nói: “Được rồi, hai thằng nhóc thối này, còn nói nữa là mẹ cũng không kìm được nước mắt đấy!”.

“Hôm nay là ngày gia đình đoàn tụ, nên vui mới phải. Đi thôi, chúng ta vào trong trước!”.

Diệp Tinh nghe vậy vội vàng kìm nén cảm xúc.

“Vâng, vâng!”.

“Mau lên, anh cả, mẹ, con dẫn mọi người vào trong!”.

Cậu ta dẫn đường ở phía trước, Thi Tú Vân và Diệp Thiên đi theo sau lưng cậu ta.

“Cả nhà đoàn tụ?”.

Diệp Thiên âm thầm cười nhạt, hoàn toàn không cho là đúng, nhưng để không làm Thi Tú Vân đau lòng, cậu chỉ cười cho qua.

Phía sau, cuối cùng quản gia A Phúc cũng hoàn hồn sau cơn kinh ngạc.

“Đó thật sự là cậu cả sao?”.

Ông ấy không ngừng lắc đầu ngạc nhiên.

“Chín năm trôi qua, cậu ấy thật sự trở về rồi sao?”.

Nhìn bóng lưng dài thẳng tắp của Diệp Thiên, ông ấy lập tức hít sâu một hơi.

Ông ấy nhớ rõ, năm xưa Diệp Vân Long dùng thủ đoạn tàn nhẫn lấy võ mạch của Diệp Thiên như thế nào, sau đó đuổi Diệp Thiên ra khỏi nhà họ Diệp, ném vào núi sâu ra sao. Lúc đó, ông ấy cũng dốc sức ngăn cản, nhưng không ngăn được lòng dạ sắt đá của Diệp Vân Long.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK