Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 446

Diệp Thiên lắc nhẹ ly rượu, nhấp một ngụm, nhìn Âu Hạo Thần một cái.

Âu Hạo Thần không hề quan tâm, bộ dạng lúc này của Diệp Thiên, cậu ta cho rằng giống như Diệp Thiên đang vì thất bại nên bực tức cậu ta thôi.

Cậu ta đặt ly rượu xuống, giả vờ nói với giọng cảm khái: “Tôi tiếc nhất là cậu đã rời khỏi trường rồi, nếu không tôi cũng muốn so cao thấp với cậu trong đợt thi đại học lần này!”.

“Tôi cảm thấy cậu đúng là đáng tiếc thật, cậu có thành tích tốt như vậy, nếu ở lại trường thi đại học, không biết có đạt được trạng nguyên hay không nhưng ít nhất cũng được nhất trường, nhưng bây giờ… haiz!”.

Cậu ta thở dài một cái, có vẻ như tiếc nuối thay cho Diệp Thiên, nhưng thực sự là cậu ta đang mỉa mai Diệp Thiên.

Nhiều bạn trong lớp cũng cho là đúng, một số bạn nam còn cười thầm trong bụng, Diệp Thiên lúc trước lợi hại như vậy, làm mưa làm gió trong trường, nhưng bây giờ chẳng qua chỉ là một người nổi tiếng trong trường đã hết thời mà thôi.

Cho dù vầng hào quang trên người Diệp Thiên có sáng đến đâu, nhưng bây giờ đều đã trở thành quá khứ, thắng làm vua thua làm giặc, người chiến thắng được tôn vinh, đây chính là quy luật để đời không bao giờ thay đổi.

Nhiều năm sau, không có ai còn nhớ đến Diệp Thiên đã từng đạt số điểm kỳ thích trong kỳ thi tháng nữa, chỉ còn nhớ đến Âu Hạo Thần người là trạng nguyên của tỉnh.

Mấy bạn nữ vẫn mơ mộng về Diệp Thiên, nghe thấy đều bỏ cuộc, ánh mắt trở nên lạnh nhạt hơn.

Diệp Thiên không hề quan tâm, như thể không nghe thấy vậy, cậu tiếp tục ăn uống, nhưng Bành Lượng ở bên cạnh đã không nhịn tiếp được nữa.

“Âu Hạo Thần, cậu nói vậy là có ý gì!”.

Cậu ta mặt mày tức tối, trợn mắt nhìn Âu Hạo Thần.

“Mọi người đều là bạn học với nhau, tôi thấy câu nói này của cậu sao lại giống như đang mỉa mai Diệp Thiên vậy hả?”.

“Cũng không nhìn lại xem trước đây hai người đánh cược với nhau, khi nhìn thấy Diệp Thiên thi được 749 điểm, là ai đã âm thầm rút ra khỏi lớp chọn?”.

Âu Hạo Thần không hề tức giận, ngược lại mỉm cười nói: “Bành Lượng, tôi đâu có ý đó, tôi chỉ là cảm thấy thực sự tiếc cho Diệp Thiên thôi!”.

“Cuộc đời con người có rất nhiều con đường phải đi, nhưng chọn nhầm đường thì có thể sẽ dẫn đến kết quả khác nhau, với thành tích của Diệp Thiên hoàn toàn có thể đi xa hơn nữa, nhưng lại lựa chọn nghỉ học đúng lúc đang đứng giữa đỉnh vinh quang, tôi tin rằng không chỉ tôi cảm thấy tiếc, mà các bạn trong lớp lúc này cũng đều nghĩ như vậy đúng không!”.

Cậu ta vừa dứt lời, lập tức có mấy người hô ứng.

“Còn không phải sao, ban đầu lợi hại thì có tác dụng gì chứ, phải cười đến cuối cùng mới là người có bản lĩnh thực sự!”.

“Đúng thế, Hạo Thần năm nay được vào luôn lớp năng khiếu của Đại học Hoa Thanh, ở đó hội tụ toàn những sinh viên xuất sắc đến từ khắp nơi trên toàn quốc, nhưng như Diệp Thiên cho dù có học lại e rằng cũng phải chờ đến sang năm rồi!”.

Những người này đều là mấy người bình thường hay đi theo Âu Hạo Thần, Âu Hạo Thần trông thì vô cùng phong độ, nhưng thực ra trong lòng luôn căm thù Diệp Thiên, bây giờ có cơ hội giẫm đạp Diệp Thiên, sao cậu ta có thể bỏ qua chứ?

Mặt Đỗ Giai Giai biến sắc, cô ta từng có chút tình cảm với Diệp Thiên, vì dù sao Diệp Thiên đã có thể đánh bại được người đứng đầu trong lớp là Âu Hạo Thần, nhưng bây giờ, Diệp Thiên chẳng qua chỉ giống như con kiến giữa mùa thu, đã không còn tỏa sáng như ngày xưa nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK