Chương 893
“Âu Dương Đoạn Vân, anh dám ra tay với anh cả tôi, vậy chi bằng tôi so cao thấp với anh?”.
Tay phải Âu Dương Đoạn Vân khẽ run, vừa nãy nhận một chưởng của Diệp Tinh, anh ta đã cảm thấy một luồng kình đạo vô cùng mạnh mẽ dồi dào, với tu vi chí tôn bán bộ của anh ta thế mà suýt nữa không đỡ được, giờ cả cánh tay vẫn đang tê dại.
Hai mắt anh ta bỗng nặng nề, hơi khó hiểu nhìn về phía Diệp Tinh.
“Diệp Tinh, cậu nói gì? Cậu ta là anh cả cậu? Cậu là con một nhà họ Diệp thì lấy đâu ra đại ca?”.
Anh ta vừa dứt lời thì bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi thay đổi.
“Anh cả? Chẳng lẽ cậu ta là Diệp Thiên, con trưởng nhà họ Diệp bị đồn mất vì bệnh nặng chín năm trước?”.
Khương Long Hoa bên cạnh gật mạnh đầu, thấy Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh xuất hiện, anh ta biết tối nay dù họ dốc hết sức cũng không thể làm khó Diệp Thiên được.
“Không ngờ lại là cậu”.
Âu Dương Đoạn Vân nhìn Diệp Thiên chăm chú, trong đôi mắt có đôi phần kinh ngạc, đôi chút tò mò.
Ở thủ đô chín năm trước, anh ta và Diệp Tinh còn chưa có danh tiếng, mà lúc đó người nổi bật nhất trong mấy gia tộc lớn phải nói tới con trưởng của nhà họ Diệp.
Âu Dương Chấn Đức – bố anh ta còn từng nói với anh ta nếu con trưởng nhà họ Diệp trưởng thành thì tương lai ở thủ đô chắc chắn sẽ là thiên hạ của cậu, thế hệ trẻ không ai có thể cạnh tranh với cậu.
Anh ta biết bố mình luôn cẩn thận, cũng ít khi khen ngợi người trẻ nào, nhưng lúc ấy bố anh ta có thể đánh giá cao một đưa bé mười tuổi như vậy, có thể thấy thiên phú của Diệp Thiên cao đến mức độ nào.
Chỉ tiếc là sau đó nhà họ Diệp có tin đồn Diệp Thiên bị bệnh chết yểu, anh ta còn tiếc là không gặp được nhân vật truyền kỳ từng trên cơ tất cả thế hệ thứ ba của thủ đô, nhưng giờ, nhân vật truyền kỳ này thế mà lại đội mồ sống dậy?
Chân mày Thu Nhược Hi ở gần đó nhăn tít lại, cũng nhớ ra mấy hôm trước một cậu chủ gia tộc hạng hai có kể với cô ấy tin tức bí mật về chuyện xưa, đó là câu chuyện truyền kỳ liên quan đến một người con chi trưởng của nhà họ Diệp nổi bật hơn hẳn nhiều người thế hệ thứ ba ở thủ đô.
Lúc đó cô ấy còn nghĩ nếu người đó không chết yểu thì bây giờ trình độ sẽ thế nào, nhưng hiện tại xem ra nhân vật truyền kỳ từng khiến nhiều người thế hệ thứ ba ở thủ đô trở nên kém nổi bật thế mà lại là Diệp Thiên vừa nãy không buồn để ý cô ấy?
“Âu Dương Đoạn Vân, Khương Long Hoa, và cả chị Tuyết, tôi không quan tâm anh cả tôi tối nay đã làm gì, ai dám động vào anh ấy thì chính là kẻ thù của Diệp Tinh tôi. Nếu các anh chị thực sự không thể vượt qua được khúc mắc này, vậy cứ quyết định cách thức và quy định tỉ thí, Diệp Tinh và nhà họ Diệp sẽ chấp nhận hết”.
Diệp Tinh trước giờ luôn đối nhân xử thế khiêm nhường, hiếm khi xuất hiện trong tầm mắt công chúng, nhưng lúc này đứng trước hai người đứng đầu thế hệ trẻ và hội trưởng Khương Minh, cậu ta lại không hề khách sáo, từng câu từng chữ đều thể hiện khí phách ngút trời, đây là cái cậu ta từng học được ở Diệp Thiên.
Hoa Lộng Ảnh cũng đúng lúc bước ra, đôi mắt đẹp liếc mọi người.
“Ai còn dám động vào anh Thiên thì Hoa Lộng Ảnh tôi sẽ chơi đến cùng”.
Hai trùm sò đều đứng về phía Diệp Thiên, cật lực bảo vệ.
Âu Dương Đoạn Vân hơi nheo mắt, từ khi biết thân phận của Diệp Thiên, anh ta đã có ý định lùi bước, mà lúc này Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh lần lượt tỏ thái độ, càng khiến anh ta không có hứng thú làm khó Diệp Thiên.